Lộ Nhi hơi sợ hãi, nhưng bất luận thế nào, cũng không dễ dàng tha thứ cho người khác coi thường Địch Thanh, ngang đầu nói:
- Ta nói là sự thật, ta đã hai lần gặp qua Địch tướng quân. Thấy hắn trán có sẹo, hai má có hình xăm, thái dương đã bạc, mặc dù nhìn có tang thương nhưng ta biết hắn là nam nhân anh hùng tuấn lãng nhất thiên hạ. Ai hỏi ta đều nói như vậy!
Công tử trong mảnh vải nghe xong, lẩm bẩm nói:
- Nghe nàng ấy nói như vậy, xem ra thật sự đã gặp Địch Thanh. Không ngờ tóc mai Địch Thanh đã bạc, ta và hắn lại mấy năm chưa gặp.
Người hầu nói:
- Dạ vâng, Địch Thanh tang thương rất nhiều, có lẽ do gió bụi biên ải Tây Hạ mài mòn nhiều, làm người ta nhanh già một chút.
- Biên ải Tây Hạ không tốt, tại sao Địch Thanh luôn lưu luyến biên thùy?
Công tử đó lẩm bẩm tự nói, nghe bên ngoài mảnh vải bộ dạng muốn đánh nhau, cau mày nói:
- Bảo Giang lão kể tiếp đi.
Người hầu vừa nghe, giọng the thé kêu lên:
- Đừng ầm ĩ nữa, nếu không nghe thư, thì xin xuống lầu.
Mọi người đều nói:
- Phải đó, nghe thư nghe thư, không muốn nghe thì xuống đi.
Người đàn ông mặc áo dài đó thấy mọi người đều bất mãn với gã, hừ lạnh một tiếng, tự nói:
- Ta vẫn thật muốn nghe thử Địch Thanh có năng lực gì.
Giọng nói tuy không phục, nhưng cuối cùng không gây chuyện nữa. Người mù đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902829/quyen-3-chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.