Cốc Tư La ở trên đài cao, dáng vẻ như là đang đối phó với mọi vấn đề, nghe Địch Thanh nói như vậy cũng không khỏi giật mình, nháy mắt hỏi:
-Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Địch Thanh ngẩng đầu, ưỡn ngực ra, nhìn Cốc Tư La nói:
-Tán Phổ, Địch mỗ vốn xuất thân binh nghiệp, ít đọc sách, rất nhiều chuyện không hiểu biết, không biết ý nghĩa của lễ tế Thừa Thiên là ở chỗ nào, nhưng tại hạ nghĩ cái quý của Thừa Thiên là ở sự thành tâm. Nếu không thành tâm, thành ý thì e là trời xanh cũng không thể cảm nhận được lòng thành của người. Phi Tuyết đã không hề thật lòng hiến tế, do đó cũng vô bổ. Nếu như tại hạ biết, nhất định sẽ ra tay ngăn cản cô ấy. Tại hạ tuy mạo phạm thần linh, nhưng là do không cố ý. Trời xanh bao la, thần linh có dung tuyệt đối sẽ không vì một chuyện nhỏ mà chấp nhặt, trách tội tại hạ.
Ánh mắt Cốc Tư La hiện lên sự vui vẻ, thản nhiên nói:
-Ngươi nói thế, có phải là ám chỉ ta không? Nếu ta vẫn trách tội ngươi, nghĩa là ta không đủ cái tâm?
Địch Thanh vội nói:
-Địch mỗ không dám.
Cốc Tư La thong thả nói:
-Ngươi nói thật ra rất có lý. Kỳ thực có lúc đối với người thông minh không cần nói gì nhiều. Nhưng trên đời này, người thông minh lại không nhiều. Trang Tử của các ngươi đều nói: “nhập tục nào thì theo lệnh đấy”, cũng là cách thường nói: nhập gia tùy tục. Có một số quy tắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902821/quyen-3-chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.