Một hồi sau Phi Tuyết mới đáp:
- Có một vài người có thề chết cùng ngươi, nhưng không thể cùng ngươi đi chung một con đường.
Địch Thanh trong lòng rối loạn, hoàn toàn không hiểu tâm tư của Phi Tuyết, hắn cũng chưa từng bao giờ hiểu.
- Ngươi muốn giữ ta lại, là muốn ta đưa ngươi đi tới Hương Ba Lạp sao?
- Phi Tuyết đột nhiên hỏi.
Địch Thanh hồ hởi hẳn lên, run giọng nói:
- Phải.
Phi Tuyết đáp:
- Nhưng ta sẽ không dẫn ngươi đi.
Địch Thanh ngẩn ra, tràn đầy thất vọng, không kìm được nói:
- Tại sao?
Phi Tuyết nhìn xa xa một hồi rồi nói:
- Không tại sao cả.
Nói xong nàng bước đi, bước đi tuy chậm chạp, nhưng đầy vẻ kiên quyết.
Đám người Hàn Tiếu thấy thế cùng muốn ngăn cản, nhưng Địch Thanh đã khoát tay, ra hiệu cho đám thủ hạ không cản nàng, cất giọng nói:
- Phi Ưng có thể vẫn còn ở gần đây, các ngươi hãy thận trọng.
Phi Tuyết ngừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không xoay người lại. Không bao lâu đã khuất xa.
Địch Thanh nhìn theo mãi bóng dáng Phi Tuyết, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé kia cuối cùng cũng hòa cùng trời đất bao la. Nếu có chút buồn, Phi Tuyết dù không đưa hắn tới Hương Ba Lạp, nhưng trong lòng hắn cũng không hề có chút gì oán hận. Trong lòng hắn luôn cảm thấy Phi Tuyết hành sự rất có đạo lý, mặc dù khiến người ta khó mà đoán ra, nhưng đối với hắn luôn không hề có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902819/quyen-3-chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.