Địch Thanh cũng không biết rốt cuộc sẽ kiên trì được bao lâu, hắn chỉ là nắm tay của Phi Tuyết, lẳng lặng chờ đợi sự xuất hiện của thần chết.
Trong mật thất sâu kín, bỗng truyền đến tiếng ca trầm thấp...
Cây cỏ tổn thương bởi mùa thu, ve như sương, gió sớm chiều tuyết không nơi nương tựa.
Anh hùng vốn tự chuốc khổ. Hồng nhan dễ tuổi xế chiều. Thân này khó thoát khỏi số mệnh!
Đó là tiếng ca của Phi Tuyết, lúc Địch Thanh nghe “thấy thân này, khó thoát khỏi số mệnh” trong lòng tràn đầy ý xin lỗi bi ai. Hắn không đau buồn mình phải chết, mà đau buồn liên lụy tới Phi Tuyết.
Nghe Phi Tuyết lại hát:
- Chỗ Ngọc Môn Thiên Sơn, Hán Tần quan nguyệt, chỉ chiếu đường cát bụi... Địch Thanh thương thế đầy cõi lòng, không đợi nói gì, Phi Tuyết đã nắm tay của Địch Thanh, thấp giọng nói:
- Địch Thanh, ta nói cho ngài một bí mật!
Bây giờ Địch Thanh nói chuyện, đều là có yếu ớt. Lúc này không ngờ Phi Tuyết sẽ nói cho hắn biết bí mật gì, có liên quan với Hương Ba Lạp không? Nhưng lúc này, biết bí mật có ích lợi gì?
Phi Tuyết nắm chặt tay Địch Thanh, vẫn bình thản nói:
- Thật ra...
Còn chưa nói xong, đột nhiên im miệng, ngẩng đầu nhìn lên.
Địch Thanh khó hiểu, hỏi:
- Sao vậy?
Lúc đó trong phòng chấn động, chợt nghe một tiếng “xoạt” trên đỉnh đầu, lại có tia sáng chiếu vào.
Trong mật thất đột nhiên sáng choang, Địch Thanh không kìm nổi nheo hai mắt, thấy Phi Tuyết dung nhan tiều tụy. Phi Tuyết thấy ánh sáng, không hề vui mừng, ngược lại chau mày.
Địch Thanh sớm biết được đỉnh đầu chính là lối ra của mật thất. Nhưng lối ra đỉnh đầu cách Địch Thanh có độ cao chục trượng, cho dù hắn hoàn toàn không có hao tổn cũng không thể thoát khỏi. Vốn đã vô cùng tuyệt vọng, không ngờ lại có người mở lối ra, sao có thể không làm Địch Thanh vừa mừng vừa lo.
Người đến rốt cuộc là ai?
Địch Thanh tuy trải qua sinh tử lâu, nhưng lúc này càng lo lắng tính mạng của Phi Tuyết, nôn nóng nhìn lên khoảng không , nhất thời không dám phát ra tiếng. Sau một lát, phía trên lại hạ xuống một sợi dây, nhanh chóng tới trước mặt Địch Thanh, một người ép giọng nói:
- Địch Thanh, bắt lấy sợi dây, ta kéo ngươi ra.
Địch Thanh trong lòng kỳ quái, thầm nghĩ người này nếu là Cốc Tư La phái tới, thì không cần cẩn trọng như vậy. Nhưng người này nếu không phải Cốc Tư La phái tới, còn có ai biết Địch Thanh hắn ở đây, còn có thể lén tới Thừa Thiên Tự?
Nhưng cơ hội thoát mạng ở trước mắt, Địch Thanh không kịp nghĩ ngợi nhiều, phấn khởi với sức lực còn lại dùng dây thừng buộc vào thắt lưng của Phi Tuyết trước. Chuyện ngày thường làm nhẹ và dễ dàng nhưng lại khiến Địch Thanh thở hồng hộc.
Giọng của nàng trở nên nhẹ nhàng làm Địch Thanh khó có thể cự tuyệt. Địch Thanh chỉ cho rằng Phi Tuyết sợ hãi, hơi chút do dự, buộc sợi dây thừng lên người mình và quấn mấy vòng. Hắn kéo dây thừng, ám chỉ đã buộc chặt dây thừng.
Người phía trên đã kéo sợi dây thừng mang hai người lên, người đó kéo hai người Địch Thanh lại giống như không tốn chút sức lực, Địch Thanh biết người này phải là cao thủ quyền thuật. Nhưng nhìn từ dưới lên, bị ánh sáng chụp xuống, Địch Thanh chỉ thấy người đó lưng dài vai rộng, nhìn không rõ khuôn mặt người đó.
Rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì, Địch Thanh nhỏ tiếng hỏi:
- Phi Tuyết, lúc nãy cô muốn nói bí mật gì?
Hai người buộc với nhau trên sợi dây thừng, mặt đối mặt, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, sắc mặt Phi Tuyết đột nhiên ửng đỏ, dời ánh mắt đi, bình tĩnh nói:
- Làm gì có bí mật gì?
Địch Thanh còn định nói thêm, hai người đã được kéo ra mật thất. Địch Thanh đưa mắt trông qua, thấy được người đó người mặc áo đen, đầu đội mũ mềm, mặt che khăn đen, chỉ để lộ ánh mắt sáng quắc. Người đó nhìn thấy Địch Thanh, nhỏ tiếng nói:
- Đi theo ta.
Người đó đi trước dẫn đường, Địch Thanh thấy người đó không có ý giúp đỡ, cắn răng đỡ Phi Tuyết lảo đảo bước đi. Trên đường tình cờ gặp mấy vị tăng người Phiên, nhưng đều là hôn mê bất tỉnh. Địch Thanh nhìn thấy, biết hơn phân nữa là người đó đánh ngã những tăng nhân này. Đợi ra Phật đường, người đó quẹo qua hướng đông lách qua hướng tây, tới hậu viện của Thừa Thiên Tự.
Lúc này phía đông đã mờ mờ, thì ra đã gần sáng.
Thừa Thiên Tự dù túc mục trang nghiêm, tăng nhân cũng phải ăn cơm nhóm lửa, bởi vậy hậu viện chùa cũng chất đống củi. Chỗ gần cửa sau, đậu một chiếc xe ngựa, chắc là vận chuyển củi.
Người đó thấp giọng nói:
- Trốn lên xe ngựa đi. Bây giờ cả thành đều đang bắt hai người các ngươi, đừng thò đầu ra.
Ánh mắt Địch Thanh lóe lên, thấy người này không đưa tay nên cũng không muốn nhờ, đỡ Phi Tuyết lên xe củi. Sau đó tự mình cũng lật lên xe củi, đợi tới lúc lên xe, đã mệt mỏi không thể động đậy.
Người đó mang chút cỏ khô che lên người hai người Địch Thanh, Phi Tuyết. Lên xe ngựa, cởi bộ áo bên ngoài màu đen, lộ ra trang phục tiều phu bên trong, giơ roi lên đã đánh xe ra khỏi Thừa Thiên Tự.
Địch Thanh trốn ở bên trong, trong lòng thầm nghĩ. Người này rõ ràng là dùng thân phận tiều phu chở củi trà trộn vào trong chùa, sau đó thừa dịp lúc sáng sớm phòng bị lơi lỏng đánh xỉu tăng Phiên, mở mật thất. Người này đối với Thừa Thiên Tự nắm rõ như lòng bàn tay, lại quen Địch Thanh hắn, người này là ai? Xe ngựa lắc lư, Địch Thanh tay bám thành xe, nhìn Phi Tuyết qua khe cỏ khô, chỉ thấy Phi Tuyết bình tĩnh như trước, lại trở lại vẻ mặt lãnh đảm như trước.
Xe ngựa ra khỏi Thừa Thiên Tự, thẳng tới thành nam, trên đường đi không gặp nguy hiểm. Đợi sau khi ra thành Thanh Đường, người đó không dừng xe, vẫn đánh xe tới phía nam, tới chân núi hoang, lập tức đánh xe lên núi.
Địch Thanh âm thầm nhíu mày, không hiểu người này người này rốt cuộc muốn đi đâu?
Lúc này Tây Tạng đã vào tiết đông, trời xanh gió mạnh, vạn vật tiêu sát, Địch Thanh trong tận cùng cái chết thoát mạng, nhưng trong lòng luôn có chút bất an. Suy cho cùng nhìn thế nào người cứu hắn cũng không giống bằng hữu của hắn.
Nếu người này là bằng hữu của hắn, sao có thể đối xử hắn như vậy?
Đường núi trở nên dốc đứng, xe ngựa cuối cùng không thể đi tiếp. Người đó nhảy xuống xe ngựa, xốc cỏ khô lên, đưa cho Địch Thanh một cái bình nước:
- Ta biết ngươi bây giờ cần nhất chính là nước, uống chút nước đi.
Địch Thanh thấy người đó vẫn dùng cái mũ mềm che hở nửa mặt, không nhịn được hỏi:
- Các hạ là ai?
Hắn vừa nói vừa nhận cái bình nước, nhưng không uống nước ngay mà nhanh chóng đưa cho Phi Tuyết, thành khẩn:
- Phi Tuyết, cô uống chút nước trước đi.
Hắn tuy yếu ớt, nhưng quan tâm Phi Tuyết hơn. thấy sắc mặt Phi Tuyết càng trắng hơn tuyết, dung nhan tiều tụy, không khỏi đau lòng.
Phi Tuyết cũng không có giơ tay, chỉ là nhìn chằm chằm Địch Thanh, lại nhìn qua người đội mũ mềm đó, thản nhiên nói:
- Nước có thuốc mê, ta không uống!
Địch Thanh chấn động, đột nhiên quay đầu lại nhìn người cứu hắn, ngưng thanh nói:
- Rốt cuộc các hạ có dụng ý gì?
Lúc này hắn yếu ớt vô lực, người này muốn đối phó hắn, có thể nói nhẹ và dễ dàng. Nếu đã như vậy, người này tại sao còn muốn bỏ thuốc mê trong nước?
Nhưng xưa nay trực giác Phi Tuyết rất chính xác, sao lại bắn tên vô đích?
Thân hình người đó hơi khựng lại, chớp mắt cười ha ha, xốc cái mũ ra, để lộ ra một khuôn mặt bịt mặt. Địch Thanh thấy rồi, hơi chau mày nói:
- Phi Ưng? Sao lại là ngươi! Rốt cuộc ngươi làm gì?
Người cứu Địch Thanh, chính là Phi Ưng xưa nay xuất thần nhập quỷ, cho dù đám người Nguyên Hạo cũng không cách nào vạch trần lai lịch.
Phi Ưng vẫn cao ngạo không thay đổi, ánh mắt sáng quắc, tự tin nói:
- Nếu không phải ta sao có thể cứu ngươi ra?
Địch Thanh kinh ngạc không giảm, không nhịn được lại hỏi:
- Ngươi cứu ta ra, lại bỏ thuốc mê trong nước, lại là ý gì?
Ánh mắt Phi Ưng lóe lên, đột nhiên thở dài một tiếng nói:
- Địch Thanh, ngươi thật sự tin trong nước có thuốc mê?
Địch Thanh nhìn Phi Tuyết, từng chữ một nói:
- Có lẽ ta không nên tin trong nước có thuốc mê, nhưng ta tin Phi Tuyết!
Thần thái trong mắt Phi Tuyết lại hiện lên, rồi lại dời ánh mắt đi... Trời làm gió lạnh, có mây trắng như múa, mặc dù nét mặt của Phi Tuyết tuy vẫn có sự phòng thủ, ngàn năm không đổi, nhưng nội tâm của nàng lại dao động thay đổi, làm người ta khó có thể suy đoán.
Làm sao Phi Tuyết biết trong nước có thuốc mê. Chẳng lẽ nàng thật sự có Tha tâm thông trong Lục thần thông, có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người khác?
Ánh mắt Phi Ưng di chuyển giữa hai người, đột nhiên cười ha hả nói:
- Trong nước quả thật có thuốc mê. Vì bây giờ các ngươi quá yếu, ta chỉ muốn các ngươi ngủ ngon một giấc.
Địch Thanh chậm rãi gật đầu, giống như chấp nhận lời giải thích của Phi Ưng:
- Nói như vậy, ngươi vẫn là có ý tốt. Nhưng... làm sao ngươi biết ta bị nhốt trong Thừa Thiên Tự chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]