Có người giơ khay màu vàng lên cao, bên trên đặt hai thanh đao màu bạc.
Ánh đèn Phật chiếu xuống thân đao, hiện ra vầng sáng yếu ớt, phản lên sắc mặt Phi Tuyết càng trắng bệch, chiếu sắc mặt Thiện Vô Úy càng già hơn. Chỉ có Cốc Tư La, trước sau vẫn mờ mờ ảo ảo, hào quang của sắc mặt không giảm.
Thiện Vô Úy đã lấy một thanh pháp đao, đưa tới trước mặt Phi Tuyết.
Địch Thanh kinh hãi, khó hiểu ý nghĩa việc này. Thấy Phi Tuyết trầm tĩnh cầm lấy đao, chậm rãi đi vòng nhẹ xung quanh, đem mũi đao nhắm ngay ngực, càng làm Địch Thanh thêm sợ hãi, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Chỉ thấy Phi Tuyết lấy đao chỉ ngực, chăm chú nhìn Cốc Tư La nói:
- Sau khi ta chết... Ngươi nhớ rõ lời hứa của ngươi...
Mấy chữ đó tuy rất nhỏ, nhưng lại truyền vào bên tai Địch Thanh, giống như sấm rền cuồn cuộn. Chẳng biết tại sao, Địch Thanh trong lòng đau xót —— đau đớn như vết dao cứa vào!
Phi Tuyết vì sao phải tự sát? Cốc Tư La vì sao phải giết Phi Tuyết? Cốc Tư La đã làm gì với Phi Tuyết? Địch Thanh hoa mắt, trong đầu bỗng dưng lóe lên bóng trắng kia. Đúng lúc này, hắn nghe được Cốc Tư La hạ giọng nói:
- Được!
Vừa nói xong, Phi Tuyết đã giơ dao lên, đầu nhọn của đao lao xuống!
Địch Thanh không kịp nghĩ nhiều, quát:
-Không!
Hắn nhún người bay tới, vài cái lên xuống, đã tới tế đài.
Mọi người ồ lên giây lát rồi lại yên lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902806/quyen-3-chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.