Chủng Thế Hành hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Địch thanh, chỉ thấy hai tròng mắt của Địch Thanh lóe sáng, ánh mắt thành khẩn. Địch Thanh tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Lão Chủng, ta muốn đến Hương Ba Lạp, nằm mơ cũng muốn. Nhưng những năm qua, ta biết… Có rất nhiều chuyện, không phải muốn là có thể làm. Ngươi, Quách Đại ca, Diệp Bộ đầu, còn có rất nhiều người vẫn vì chuyện của ta mà bôn ba, ta rất cảm kích các người. Ta cũng muốn nói cho ngươi biết một câu…
Địch Thanh tạm ngừng, thốt ra từng chữ:
- Ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ lấy việc nước làm trọng.
Chủng Thế Hành nhìn chằm chằm Địch Thanh, một lúc lâu sau mới nói:
- Không phải ta không tin ngươi. Địch Thanh, ngươi đã đáp ứng ta, toàn lực tác chiến, vì dân chúng Tây Bắc mà đánh, ngươi làm được. Nhưng ta… Ta phụ sự tín nhiệm của ngươi. Bấy lâu nay ta vẫn không tận lực giúp ngươi điều tra… Trong lòng ta thật hổ thẹn.
Đôi mắt ông lão có chút đỏ lên, mặt tràn đầy vẻ áy náy, che miệng ho.
Ngược lại, Địch Thanh lại mỉm cười, vỗ nhẹ vào bả vai Chủng Thế Hành:
- Năm đó tiên đế tận lực cả nước cũng không tìm được Hương Ba Lạp, ngươi nhận làm công việc khó nhất thiên hạ này, ta đã chiếm tiện nghi rồi. Lão Chủng, tất cả đều do mệnh trời, ngươi không cần vội vàng. Chỉ cần chúng ta đánh hạ Sa Châu, tất cả mọi chuyện tự nhiên sẽ như nước chảy thành sông.
Hắn an ủi Chủng Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902801/quyen-3-chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.