- Địch tướng quân?
Tất cả binh sĩ kinh ngạc hô lên.
Cố Tây Sơn vui vẻ nói:
- Địch tướng quân, người đã khỏe lại rồi à?
Khi vừa thấy vẻ nghiêm nghị của Địch Thanh thì trong lòng Cố Tây Sơn lại trầm xuống. Trong suy nghĩ của mọi người, Địch Thanh là chiến thần bất tử của quân Tống, là ý chí chiến đấu sôi sục của quân Tống, là tướng quân không bao giờ đầu hàng. Mọi người truyền tụng cái tên Địch Thanh. Cái tên tượng trưng cho hy vọng của Tây Bắc.
Nhưng xem ra lúc này Địch Thanh đã bị hy vọng đè sập.
Có phi kỵ phóngtới dừng trước binh trại nói:
- Địch tướng quân… Phong trại chủ…
Rồi đột nhiên thấy tình hình như thế, hắn lại nói quanh co úp mở.
Phong Lôi ở bên cạnh Địch Thanh thấy thế thì cả giận nói:
- Có chuyện gì? Lưỡi ngươi bị cắt ròi à?
Tên lính kia cắn răng nói:
- Tướng quân Ngôi Danh Hư của quân Hạ ở trước trại muốn nghênh chiến với Địch Tướng quân một trận. Hắn nói rằng đã ngưỡng mộ đại danh của Địch tướng quân từ lâu, muốn được mở rộng tầm mắt.
Phong Lôi cả giận nói :
- Tên Ngôi Danh Hư này là cái gì chứ ? Hắn muốn đánh là đánh ngay sao ? Thật khiến chúng ta không còn mặt mũi !
Trong lòng mọi người nặng trĩu, hiểu rõ rằng khi Phong Lôi nói như vậy chính là cho rằng Địch Thanh đã không còn có khả năng chiến đấu nữa.
Địch Thanh bị tổn thương không ít.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902795/quyen-2-chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.