Từ Tử Lang nói:
- Quân Hạ có hơn ngàn người tới phía tây trại khiêu chiến. Mạt tướng vẫn đang thủ ở đây, nhưng bọn họ cũng không có công tới.
Địch Thanh lơ đãng nhíu mày:
- Có ngàn người?
Hình như hắn đang suy nghĩ cái gì, thần sắc có chút do dự.
Phong Lôi thấy thế, trong lòng khó hiểu, thấp giọng nói:
- Địch đại ca, có ba ngàn người trại An Viễn có thế tác chiến. Đại ca... là đến một mình sao?
Địch Thanh nhìn xung quanh, gật đầu nói:
- Ta đến vội, vốn là có chuyện khác, không ngờ gặp phải quân Hạ đến công.
Phong Lôi nói:
- Một mình đại ca đến thì đủ rồi. Năm đó một mình đại ca cũng đánh mấy trăm Thiết Diều Tử bỏ chạy, mấy chục người tới đốt trại Hậu Kiều. Binh lính của trại An Viễn có mấy ngàn người, cũng có thể đánh, toàn bộ do đại ca điều động.
Mọi người đều nhìn Địch Thanh, chỉ đợi một tiếng căn dặn của hắn.
Địch Thanh thấy binh lính tập hợp xung quanh trại, trong mắt lại có phần do dự. Phong Lôi thoáng nhìn, trong lòng hơi rét, lẩm bẩm nói:
- Địch tướng quân, ngài sao vậy?
Lúc này Phong Lôi phát giác, Địch Thanh hôm nay và Địch Thanh trước kia có chút không giống. Nếu là Địch Thanh trước kia, lúc này nói không chừng sớm dẫn người giết ra. Lúc này nhiều người, lại chiếm ưu thế, tại sao Địch Thanh ngược lại không có bốc đồng như trước.
Chẳng lẽ, vì Địch Thanh đã thăng tới Phó đô bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902793/quyen-2-chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.