Lộ Nhi vốn chỉ là liếc nhìn, ánh mắt khó dời đi. Cô dựa vào tâm tư tinh tế của nữ nhân, thì biết chuyện bản thân của người đàn ông này. Nhất định so với chuyện mà ông nội kể phải phấn khích sảng lạnh gấp trăm lần.
Thậm chí cô quên giúp ông nội kể chuyện, chợt thấy người đàn ông đó nhìn cô.
Lộ Nhi cúi đầu, chỉ cảm thấy trong mắt lóe lên tia điện, có ma lực không nói ra được, không dám nhìn nữa.
Người mù đó dường như mơ màng nghĩ cuộc chiến Lung Lạc Xuyên. Không có để ý biểu lộ của cháu gái, lê hoa mộc cũng quên gõ, lại nói:
- Trước khi Võ Anh chết, từng khuyên Cảnh Phó chạy trốn. Cảnh Phó không nói, Võ Anh vội nói: “Anh là người luyện võ, binh bại thì chết. Quân văn sứ, không ai trách, hà tất chết cùng Anh?
Người đàn ông nghèo túng đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn hỏi:
- Cảnh Phó nói thế nào?
Trong thần sắc gã, lại có chút nhớ lại. Gã nhớ rõ lúc gã ở trại Cao Bình, bị Hàn Kỳ xem thường, Cảnh Phó cũng từng ra mặt vì gã.
Người mù nói:
- Cảnh Tham quân cái gì cũng không nói, chỉ là dũng cảm tiến lên. Sau khi Võ Anh chết, Cảnh Tham quân lại lãnh quân cầm cờ đích thân dẫn tàn quân tác chiến cản ở phía sau. Ông ta vốn là văn nhân, ai cũng không biết khí lực của ông ở đâu mà có, nhưng dù sao ông cũng là văn nhân, rất nhanh chết trong loạn quân.
Người đàn ông nghèo túng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902791/quyen-2-chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.