Địch Thanh lại hỏi,
- Người mà ngươi mới vừa giết là ai?
Bạch Mẫu Đơn cười đã có chút miễn cưỡng, còn không chịu nhận thua nói:
- Ngươi đoán xem?
Tiếng Địch Thanh nói chậm lại:
- Mới vừa nghe tiếng các ngươi, đã biết người kia đương nhiên chính là Phú Nghĩa. Thì ra chính là y đã hãm hại người của Triệu Minh. Y bị các ngươi mua chuộc. Có cơ hội, đương nhiên phải đẩy mối quan hệ quân Tống. Các ngươi không cần dùng tới y nữa, đơn giản giết cho xong việc, để phòng y tiết lộ bí mật của các ngươi.
Bạch Mẫu Đơn cười lớn nói:
- Ngươi cái gì cũng biết, vậy sao vừa rồi không ngăn cản ta ra tay?
Địch Thanh nói:
- Phú Nghĩa chết rồi, cũng giống như ngươi.
Bạch Mẫu Đơn che miệng cười nói:
- Ngươi nói với ta nhiều như vậy, chỉ là muốn bắt ta. Sau đó, đưa đến trướng Hàn Kỳ. Nhưng người như ngươi thông minh như vậy, thì thử đoán xem Hàn Kỳ sẽ tin ngươi, hay là tin ta?
Trong ánh mắt Địch Thanh có phần bi ai, lập tức nói:
- Ông ta sẽ tin ngươi.
Bạch Mẫu Đơn cười khanh khách, giống như một lần nữa lại nắm giữ được thế chủ động,
- Nếu ông ta không tin ngươi, vậy đêm nay ngươi làm mọi thứ, không phải vô ích sao?
Ả ta chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, lắc lắc eo nhỏ, đôi môi đỏ mọng nửa khép nửa mở, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Địch Thanh nói:
- Ta và ngươi đều vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902778/quyen-2-chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.