Tào quốc cữu cười ha hả, nhưng trong nụ cười tràn đầy thê lương, tiếng cười vừa dừng, Tào quốc cữu lúc này mới đau thương nói:
- Ta vốn là em trai Hoàng hậu. Hiện giờ ... vẫn chưa đầy hai mươi tuổi.
Địch Thanh giật mình kinh ngạc, khó có thể tin nói:
- Quốc cữu... chuyện này... Làm sao có thể?
Trong mắt Tào quốc cữu đã có ý bi ai, thở dài nói:
- Khi ta còn nhỏ, không may mắc phải loại bệnh nan y. So với người bình thường, tốc độ già nua phải nhanh hơn gấp ba. Bởi vậy, ta chưa đầy hai mươi mà thoạt nhìn đã như gần sáu mươi rồi.
Địch Thanh kinh hãi, nghĩ thầm rằng mỹ nữ tuổi xế chiều đã cực kỳ bi ai, nhưng mỹ nữ cũng có thời rực rỡ. Còn Tào quốc cữu người, thì lại ngay cả cơ hội huy hoàng cũng không có. Nhìn thấy tóc trên đầu ở hai bên thái dương của Tào quốc cữu đã bạc, Địch Thanh trong lòng đầy sự thông cảm.
Tào quốc cữu lại nói:
- Địch Thanh, tên ta là Tào Dật. Nếu như ngươi để mắt tới ta, gọi ta một tiếng huynh đệ là được rồi. Ta vốn đủ già rồi, ngươi cũng đừng gọi là quốc cữu làm gì nữa, trong lòng ta thấy không vui.
Địch Thanh không nghĩ tới quốc cữu vị này lại nói chuyện dễ như vậy. Thấy Tào quốc cữu thần sắc thành khẩn, liền mỉm cười nói:
- Ta đây sẽ lên mặt gọi ngươi một tiếng Tào huynh đệ.
Xóa đi khuôn mặt u sầu, Tào quốc cữu mỉm cười nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902775/quyen-2-chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.