Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên nói:
- Ta đói rồi...
Thác Bạt Thủ Hiện bỗng sửng sốt, nửa hồi sau cũng không biết trả lời thế nào. Dạ Lợi Ngộ Khất nói:
- Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết đói bụng thì phải ăn cơm sao?
Thác Bạt Thủ Hiện cuối cùng tỉnh ngộ lại, vội hô:
- Mau đem rượu thức ăn đến, Vương gia đói rồi.
Còn chưa dứt lời, trên bậc thang đã có tiếng bước chân vang lên, Thác Bạt Thủ Hiện thầm nghĩ:
- Sao thức ăn làm xong nhanh như vậy.
Tô Cật Nẵng sắc mặt thay đổi, đã lắc mình tới trước người của Dã Lợi Ngộ Khất, thần sắc đề phòng, có người chưa thông bẩm đã lên lầu.
Nghe tiếng bước chân người đến, chậm từ từ, tuyệt không phải là thị vệ, thị vệ sao dám thất lễ như vậy. Nhưng nếu không phải là thị vệ, vào chẳng lẽ là thích khách?
Nhưng nếu là thích khách, sao có thể đi không chút hoang mang?
Tô Cật Nẵng nghĩ mãi không rõ, tay ấn chuôi kiếm, mặt lộ sát khí. Bất kể người đến là ai, gã đều bảo vệ Thiên Đô Vương là quan trọng.
Mọi người thấy Tô Cật Nẵng khẩn trương, không khỏi biến sắc hoảng sợ, đều đứng lên.
Chỉ có Dã Lợi Ngộ Khất thần sắc không thay đổi, chậm rãi nói:
- Lui ra.
Tô Cật Nẵng hơi ngạc nhiên, nhưng không dám phạm ý của Thiên Đô Vương, lắc mình tới một bên, vẫn toàn thân quán lực, như hổ rình mồi.
Đầu bậc thang, cuối cùng hiện ra một người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902755/quyen-2-chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.