Tuyết rơi không tiếng động, trời cao cùng màu. Nhưng tuyết dù có lạnh nữa, cũng có lúc tan rã. Tựa như mùa đông dù lạnh hơn nữa, cũng có lúc bị mùa xuân thay thế.
Tuyết trên mặt đất, từ từ mỏng dần.
Tiếng vó ngựa vang lên đạp nát con đường dài, lật tung tuyết đọng tạo ra phần màu xanh lục mới. Con ngựa đó chạy rất nhanh, trong nháy mắt tới cuối đường. Cuối đường có một phủ đệ, là phủ tri châu Khánh Châu.
Kỵ sĩ phóng xuống ngựa có binh linh tới ngăn lại, thấy kỵ sĩ đó bụi nhuộm áo quần, tóc mai đã vàng, bên ngoài tang thương không thể che hết gương mặt tuấn lãng, đều là không hẹn mà gặp cùng thi lễ:
- Địch tuần kiểm, Phạm đại nhân đang đợi ngài.
Người tới chính là Địch Thanh.
Địch Thanh gật đầu, sải bước vào tri phủ, hắn muốn gặp Phạm Trọng Yêm.
Phạm Trọng Yêm là phó sứ kinh lược an phủ Thiểm Tây, tri Diên Châu, nhưng hình như lão ít ở Diên Châu. Phạm Trọng Yêm và Phạm Ung đều là họ Phạm, nhưng có khác biệt rất lớn.
Phạm Ung giống như chỉ biết ăn, Phạm Trong Yêm ngay cơm cũng không buồn ăn. Phạm Ung sau khi từ tri Diên Châu, thì rất ít rời khỏi Diên Châu, ai cũng nhận ra gã đang đợi hồi kinh. Phạm Trọng Yêm từ sau khi tri Diên Châu, thì rất ít ở Diên Châu, nhưng ai cũng đều cảm thấy Phạm Trọng Yêm hình như cắm rễ ở biên thùy.
Phạm Trọng Yêm lúc này không có ăn cơm, lão đang nhìn bình rượu, trong bình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902748/quyen-2-chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.