Dã Lợi Trảm Thiên ở bên cạnh nói:
-Tại sao Thái sư lại lo âu như vậy?
Thiếu chút nữa Trương Nguyên muốn giơ tay lên trước mặt Dã Lợi Trảm Thiên, xem người này có mù thật không, vì sao còn sáng suốt hơn người tinh mắt?
Nhưng cuối cùng cũng nhịn được sự kích động này, Trương Nguyên lại mỉm cười nói:
-Lão phu ngồi qua cỗ kiệu.
Lời y nói thật vô nghĩa, nhưng Dã Lợi Trảm Thiên vẫn cô quạnh như trước, chỉ à lên một tiếng. Dường như Dã Lợi Trảm Thiên chưa bao giờ để bất cứ chuyện gì ở trong lòng, cho dù là lúc trước đệ đệ của y chết, y cũng không có quá mức bi thương.
Trương Nguyên giận dữ nói:
-Gần đây lão phu có hơi mập lên, bởi vì ít đi lại.
-Tuy Thái sư ít đi lại, nhưng ánh mắt càng tinh tế rồi.
Dã Lợi Trảm Thiên nói một câu không rõ ràng.
Trương Nguyên nhíu lông mày, có thể thấy được ánh mắt xám trắng như người chết của Dã Lợi Trảm Thiên, lại cười lớn nói:
-Đúng vậy! Bốn tên nâng kiệu kia thể cốt cũng không tệ, cho dù là nâng ta, bước chân cũng chưa chắc nặng nề như vậy. Huống chi… Công chúa Đơn Đơn cũng không mập.
-Thái sư muốn nói… Trong kiệu còn một người nữa sao?
Đột nhiên, Dã Lợi Trảm Thiên hỏi.
Trương Nguyên ho khan vài tiếng:
-Đúng là lão phu có nghi ngời này.
Dã Lợi Trảm Thiên hỏi:
-Tại hạ tuy là người mù, nhưng điều Thái sư nghi ngờ không đúng. Nếu trong kiệu còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902733/quyen-2-chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.