Nàng không ngờ được có lúc mình lại như vậy. Chưa bao giờ phải chịu tủi thế này khiến cho Đan Đan lại rơi lệ.
Địch Thanh cũng nằm xuống, mỏi mệt nói:
- Không được.
Đan Đan cắn răng thầm hận, không hiểu nổi Địch Thanh là người thế nào. Nàng định giật lấy túi nước nhưng sợ thanh đao trong tay Địch Thanh. Không biết bao lâu, Đan Đan cố gắng đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Nàng loạng choạng sắp ngã nhưng biết nằm xuống đây thì chỉ có một con đường chết.
Địch Thanh thở phào nói:
- Chờ một chút.
Đan Đan tức giận nói:
- Chờ cái gì? Chờ chết sao? Ngươi không đi ta đi.
Nàng cố sức đi được hơn mười trượng nhưng không nghe thấy có tiếng động phía sau. Quay đầu lại, nàng thấy Địch Thanh nằm ngửa trên cát thì vừa cuống vừa giận cũng nằm lên cát mà khóc.
Tuy nhiên nàng muốn khóc mà không khóc được, chỉ thầm nghĩ:
- Cố gắng chịu đựng chẳng bằng chết đi cho xong.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng mỗi lần nghĩ tới cái chết là nàng lại run rẩy. Đan Đan nằm trên cát hơi liếc về phía Địch Thanh thì thấy hắn vẫn nằm im không nhúc nhích như là đã chết. Đan Đan thầm rủa cho hắn chết đi nhưng lại sợ Địch Thanh chết thật.
Không biết trải qua bao lâu, Đan Đan đang mơ màng thì trong không trung đột nhiên vang lên tiếng chim kêu. Đan Đan cố gắng mở mắt thì thấy một con kền kền đang bổ xuống người mình liền vội vàng kêu to.
Tiếng kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902707/quyen-2-chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.