Cả đội buôn cũng chẳng có một ai đi tới đây. Địch Thanh chợt phát hiện ra không phải họ không nghe thấy mà làm như không biết.
Địch Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều, lấy túi nước của mình đưa cho người đó. Hắn phát hiện ra người đó mặc dù gầy nhưng còn rát trẻ. Thấy người nọ uống lấy uống để, Địch Thanh cũng không đau lòng mà nhìn đôi giầy của người đó. Đôi giầy của y đã mục nát từ lâu nhưng Địch Thanh nhìn thấy rất quen bởi vì đó là giầy của quân Tống. Tuy nhiên trên mặt người đó lại không có vết xăm...
Chẳng lẽ người này là của quân Tống nhưng tại sao y lại đi qua sa mạc?
Người thanh niên uống nước xong liền cố gắng đứng dậy, níu tay áo Địch Thành mà cầu xin:
- Ân công! Ngài là ai? Ta muốn tới phủ Hưng Khánh! Cầu ngài...đưa tôi theo. Ta cầu van ngài.
Địch Thanh còn chưa kịp mở miệng, Triệu đầu lĩnh đã đi tới nói hết sức kiên quyết:
- Không được.
Địch Thanh quay đầu lại nhìn, hỏi:
- Tại sao không được?
Triệu đầu lĩnh lạnh lùng nói:
- Ta nói không được là không được. Đây là quy định của thương đôi.
Tay gã cầm vào cán đao mà liếc xéo Địch Thanh. Trong đoàn người thì địa vị của Triệu lĩnh đội là cao nhất.
Người thanh niên buông tay, thất vọng lùi lại hai bước. Ánh mắt y tóa lửa nhưng không hề cầu xin. Địch Thanh có thể nhận ra y là một người rất cao ngạo.
Địch Thanh liền nói:
- Hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902702/quyen-2-chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.