Tuyết rơi lúc đứt lúc nối, không bao lâu đã thấy phía trước sông băng ngưng kết,uốn lượn như trăn,mọi người đã đến một nơi vắng vẻ, Quách Tuân biết nơi đây tên là ngũ Long Xuyên!
Ánh mắt Quách Tuân như ưng, giục ngựa đi trước, đột nhiên thả người phi lên dừng ở trước một đống tuyết, ngay lập tức khiến mọi người như nghẹn thở.
Trong đống tuyết kia tràn đầy thi thể quân Tống.
Triệu Luật nằm trong đống thi thể đó, đã không thể bẩm báo quân tình với Quách Tuân được nữa, bàn tay gã đông cứng vẫn còn nắm ống trúc truyền tin! Gã còn mở to tròng mắt như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng gã đã không nói được bất cứ quân tình gì!
Quách Tuân giơ tay chạm vào ống trúc kia, trong lòng run rẩy kịch liệt.
Triệu Luật chết không đáng giá, mặc dù gã đã truyền tin báo động nhưng mọi người vẫn tới, Quách Tuân cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cả người run lên.
Trong quân Tống đã vang lên những tiếng xôn xao, không phải vì binh Tống này chết, mà là vì con sông đối diện đột nhiên hiện lên một màu xám xịt.
Màu xám xịt kia dần thay đổi chiều rộng cũng không vội vã nhưng lại tựa như núi di chuyển.
- Là người Đảng Hạng.
- Quân Đảng Hạng.
- Chúng ta trúng mai phục rồi!
Tiếng kêu gào liên tiếp, Quách Tuân chậm rãi vuốt hai mắt Triệu Luật lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn, trên vẻ mặt cô độc kia đã khắc sâu sự bi phẫn.
Bông tuyết tung bay rơi đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902697/quyen-2-chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.