Địch Thanh thấy vậy cũng cảm thấy ấm áp, bất luận thế nào đi nữa, Triệu Trinh đối xử với hắn bao giờ cũng đặc biệt.
Hai người bọn họ dù sao cùng từng cùng nhau dạo qua thanh lâu, chui qua chuồng heo, chạy trốn đuổi giết, trải qua cung biến. Những trải nghiệm này, những bậc quân thần khác rất hiếm có dịp cùng trải qua.
Triệu Trinh xưa nay đều cô đơn một mình, nên rất có cảm tình với người cùng chung hoạn nạn như Địch Thanh.
Địch Thanh quỳ một gối xuống đất, hành quân lễ, nói:
-Thần Địch Thanh… khấu kiến Thánh thượng.
Triệu Trinh kéo Địch Thanh đứng lên, mỉm cười nói:
-Không cần đa lễ. Địch Thanh, lần này ngươi về rồi, thì chớ có hòng đi nữa.
Địch Thanh chẳng ngờ Triệu Trinh vừa mở lời đã nói ra câu này, nên rất lấy làm khó xử. Nhưng thấy trên mặt Triệu Trinh có chút trông mong, nên không nỡ làm hắn mất hứng, bèn nói tránh:
-Thánh thượng, thần đang lúc phải đánh trận ở Tây Bắc, bị chỉ ý của Thánh thượng triệu về, không biết Thánh thượng có gì chỉ bảo?
Triệu Trinh khẽ thở dài, nói:
-Trẫm rất nhớ khanh, nhưng lần này triệu khanh về kinh, là vì Thái hậu, người rất muốn gặp khanh.
Địch Thanh chấn động, không kìm nổi nói:
-Thái hậu… tại sao lại muốn gặp thần?
Đối với Thái hậu mà nói, hắn chỉ có oán hận, chẳng lẽ… Thái hậu vẫn còn hận hắn vụ giết Triệu Doãn Thăng hay sao?
Triệu Trinh lắc đầu, nói:
-Trẫm cũng không biết. Nhưng mà gần đây bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902670/quyen-2-chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.