Địch Thanh chưa từng nghe qua tên Bao Chửng, nên nghe vậy không khỏi thấy lạ, thầm nghĩ Bao Chửng này dám đắc tội với Tri châu Phần Châu, thậm chí khiến Tri châu không tiếc bỏ tiền mua kẻ giết người, sao lại có thể là hạng vô danh được?
Rồi lại nghĩ, những kẻ cứng cựa trên đời này thiếu gì, mình chưa từng nghe qua về Bao Chửng cũng là chuyện chẳng có gì lạ. Mình còn dám đắc tội với Đô Bộ Thự Hạ Thủ Vân, chắc chắn Bao Chửng cũng chưa từng nghe qua về hắn.
Quả nhiên trong lòng Bao Chửng cũng đang nghĩ, Địch Thanh? Cái tên này sao mình chưa từng nghe qua nhỉ. Trên mặt người này có hình xăm kiêu võ, không lẽ lại là người trong bát đại cấm quân ở Biện Kinh? Nhưng tên họ của các lãnh quân trong bát đại cấm quân ta hầu như đều biết, đâu có người này. Người này thân thủ cao cường, làm việc quả cảm, quyết không phải là hạng tầm thường trong cấm quân! Lúc trước dưới cây mai, thấy ánh mắt người này đầy vẻ đau thương, dung nhan tiều tụy, nhưng cũng không mất đi vẻ cương nghị tuấn kiệt. Tuổi tác hắn không lớn, nhưng đầy vẻ tang thương, chắc chắn có chuyện đau lòng gì đó. Người này tuy trong lòng có chuyện đau buồn, nhưng vẫn không quên giúp người khốn khó, cho thấy hắn là người tính tình cương trực.
Bao Chửng nhìn người rất chuẩn, đã có lòng tin đối với Địch Thanh, nói:
-Địch huynh, ta vốn là Điện Trung Thừa trong triều, nghe nói Tri châu Phần Châu lạm dụng chức quyền, lấy công làm tư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902668/quyen-2-chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.