Phi Tuyết di chuyển mấy bước tới trước tầm mắt của Địch Thanh, hai tay đưa chiếc mặt nạ tới trước ngực Địch Thanh nói:
-Chiếc mặt nạ này tuy không thể bán nhưng có thể tặng cho ngươi.
Địch Thanh ngẩn người nhìn thấy hai mắt của cô gái đó rất chân thành, cuối cùng đưa hai tay ra nhận lấy, trầm giọng nói:
-Cảm ơn ngươi!
Phi Tuyết tươi cười như làn khói nhẹ, khiến cho người khác nhìn thấy nụ cười của nàng, đôi mắt của nàng thì sẽ không để ý tới khuôn mặt của nàng.
-Ta bảo ông nội ta làm cho chiếc mặt nạ này là để tặng cho một người, không ngờ người đó lại là ngươi.
Địch Thanh thấy kỳ lạ không hiểu Phi Tuyết nói vậy là có ý gì.
Phi Tuyết chăm chú nhìn Địch Thanh, đột nhiên nói:
-Nếu ta muốn nhờ ngươi làm một việc, vậy ngươi có đồng ý không?
Địch Thanh cau mày nói:
-Vậy còn phải xem là việc gì đã, nếu ta có thể làm được ta sẽ cố gắng hết sức.
Hắn cũng không muốn lấy không chiếc mặt nạ mà Phi Tuyết yêu thích.
Hai tròng mắt của Phi Tuyết đột nhiên sầm xuống, sâu thẳm, nàng nhìn Địch Thanh rất lâu, cuối cùng lắc đầu nói:
-Ngươi sẽ không đồng ý với ta đâu, vì ngươi sắp phải đi đánh trận rồi.
Địch Thanh ngơ ngẩn không biết trả lời ra sao, càng không hiểu tại sao Phi Tuyết lại có thể khẳng định là hắn không đồng ý.
-Nhưng ta nhất định sẽ khiến ngươi đồng ý, vì ngươi và ta giống nhau …
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902655/quyen-2-chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.