Địch Thanh nhìn sang chỗ khác, trong lòng nghĩ: “Năm đó ở Kinh Thành mình mặc dù đã nghe nói đến những người Hạ Thủ Vân, Cát Hoài Mẫn nhưng chưa từng gặp mặt. Không ngờ rằng bộ dạng lại như thế này. Nhưng cha là anh hùng con là hảo hán, cha là cẩu quan con sẽ ngu dốt, Hạ Tùy nham hiểm thì Hạ Thủ này chưa chắc đã là người lương thiện.”
Lúc Địch Thanh đang cân nhắc thì Phạm Ung đã cau mày nói:
- Địch Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?
Ông ta thấy trong nha rối loạn cả lên, lại còn có 3 người bị trói liền hỏi một câu.
Địch Thanh nói:
- Ty chức đang truy bắt hung đồ …
Phạm Ung hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Vậy đã bắt được chưa?
Địch Thanh chỉ vào ba người Tiền Ngộ Bản nói:
- Ty chức may mắn không làm nhục mệnh, đã bắt được hung đồ giết hại thuộc hộ, chứng cớ vô cùng xác thực, đang chuẩn bị đưa chúng ra chém đầu.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Khuất Hàn, Địch Thanh lại nói:
- Nhưng Khuất Hàn lấy công chuộc tội, vừa tha chết cho y.
Khuất Hàn thầm vui mừng, tuy biết rằng nếu có sống sót cũng chưa chắc đã dễ chịu, nhưng dù sao thì đã sống sót qua giờ phút này. Trong mắt Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh đều lộ ý oán giận nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn, Khuất Hàn không dám nhìn họ, trong lòng thầm mắng, “lúc nãy lão tử bị lôi ra chém đầu thì các ngươi có ai nói tốt cho ta một câu chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902652/quyen-2-chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.