Hai gã trại binh đều có chút sững sờ, Địch Thanh lại quát tiếp:
- Phó chỉ huy Tôn Tiết đâu? Mau gọi tới gặp ta!
Mặc dù Địch Thanh ăn mặc rách nát nhưng lại luôn có vẻ uy nghiêm, hai gã trại binh thấy hắn mạnh mẽ như vậy thì lại mềm ra. Tên trại binh trông như quả cà tím kia nháy mắt một cái với tên sĩ binh bên cạnh, tên kia liền hiểu ý chạy đi bẩm báo.
Tên trại binh như quả cà cười cười nói:
- Địch chỉ huy, ngày hôm qua Tôn phó chỉ huy nghe nói ngài sắp tới nên sáng sớm hôm nay đã ra phía tây trại đợi ngài rồi. Để ty chức cho người đi tìm ông ấy, ngài ở đây đợi một chút.
Quả nhiên tên này không dám nghi ngờ Địch Thanh nhưng cũng không dám cho Địch Thanh vào trong. Y chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Thấy Địch Thanh gật đầu, trại binh kia vội lấy ra một cái ghế, cung kính nói:
-Địch chỉ huy, mời ngồi.
Địch Thanh cũng không để ý, đĩnh đạc ngồi xuống nói:
- Ngươi tên là gì?
Gã binh sĩ kia trả lời:
- Thuộc hạ là Bạch An Tâm!
Địch Thanh khen:
- Tên rất hay!
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “chắc hẳn cha mẹ ngươi dùng tâm sức cả nửa đời người mới đặt được cho ngươi cái tên này.”
Hắn lại hỏi:
- Liêu Phong, Cát Chấn Viễn và các Đô Đầu khác khi nào mới tới?
Hắn đương nhiên là biết mấy người này khi nào sẽ tới, hắn hỏi như vậy chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902649/quyen-2-chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.