- Vũ Thường ở huyền cung, có thể cố được bao lâu?
Thanh âm của Địch Thanh đã có chút run rẩy. Hắn muốn hỏi là, Dương Vũ Thường có thể chịu được tới khi hắn tìm thấy Hương Ba Lạp hay không. Còn việc có thể tìm được Hương Ba Lạp, cứu được Dương Vũ Thường thì cơ bản hắn không nghĩ thêm.
Sắc mặt Bát vương gia trở nên ngưng trọng, hỏi ngược lại:
- Con tin ta không?
Địch Thanh nghiêm nghị nói:
- Đương nhiên tin rồi.
Bát vương gia chậm rãi nói:
- Trên đời này, có kỳ tích đấy, chỉ là con tin hay không thôi. Ta thấy thậm chí Vũ Thường có thể sống lâu hơn con. Con đừng quên mất, bản thân con chính là một kỳ tích. Vốn con không thể giết chết đám người Triệu Doãn Thăng.
Trong đầu Địch Thanh sáng lên, sự tin tưởng tăng lên rất nhiều mà gật đầu nói:
- Đúng! Bá phụ nói rất đúng. con biết rồi.
Bản thân hắn quả thật là mê ngộ nan giải, nhưng Bát vương gia nhắc đến điều ấy chẳng lẽ cũng đã biết chuyện gì đó?
Địch Thanh cũng không nghĩ nhiều, thi lễ với Bát vương gia nói:
- Bá phụ, Vũ Thường phải nhờ người chăm sóc rồi.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Vũ Thường, ta nhất định sẽ trở về.”
Bỗng nhiên quay người, Địch Thanh bước đi thật nhanh. Nhìn hắn giống hệt như một cây trường thương thẳng tắp.
Bát vương gia nhìn bóng hắn, trong mắt lộ ra một vẻ kỳ quái như muốn nói gì đó với Địch Thanh. Tuy nhiên cuối cùng lão chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902638/quyen-2-chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.