Bát vương gia đau lòng tột đỉnh, chỉ biết gật đầu, chẳng nói thêm lời nào.
Triệu Trinh nhìn Địch Thanh một cái, trầm ngâm một hồi, chậm rãi đi đến bên cạnh Địch Thanh, nhìn hắn một lúc lâu.
Sắc mặt Địch Thanh đờ đẫn, cũng không vái chào, cũng không nói năng. Giờ đây hắn chỉ nghỉ đến chuyện, Hương Ba Lạp rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ lời Bát vương gia nói là sự thật? Thái hậu có thể cứu sống Vũ Thường ư?
Triệu Trinh thấy Địch Thanh vô lễ, cũng không khiển trách, dùng tay vỗ nhè nhẹ lên vai của hắn, nói:
- Địch Thanh, sau này ngươi có chuyện gì, cứ nói với trẫm là được.
Y nói xong câu nói này, xoay người rời đi.
Đợi khi ra khỏi cung, Triệu Trinh thở phào một cái, vẻ mặt tuy còn nghiêm trang, nhưng trong ánh mắt không hiểu vì sao, có phần lạ lùng cổ quái.
Diêm Văn Ứng vội vàng đi tới, nói nhỏ:
- Thánh Thượng, Khâu bộ đầu cầu kiến.
Khâu Minh Hào vốn là người của thái hậu, từ sau khi trong cung bốc cháy, mãi vẫn không thấy xuất hiện, thậm chí còn không tới trước hoàng nghi môn. Theo bản thân gã nói, lúc gã rời khỏi thái hậu để đi tìm Triệu Trinh, bị thích khách đánh ngất xỉu. Sau này mới tỉnh lại, ngoại trừ Diêp Tri Thu ra, căn bản là không ai để tâm đến chuyện này.
Trong cung có biến động kinh người, sóng lớn cuồn cuộn, ai mà để ý đến một bộ đầu chứ?
Lúc này Khâu Minh Hào tìm Triệu Trinh có chuyện gì nhỉ? Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902624/quyen-1-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.