Chương trước
Chương sau
Không đợi đọc hết, Lưu Thái Hậu đã kinh hãi kêu lên:

- Im ngay!

Mọi người thấy Lưu Thái Hậu đã mất đi phong thái của ngày thường, đều rất kinh ngạc, không hiểu vì sao Lưu Thái Hậu lại kinh hoảng, cũng không hiểu Triệu Trinh đọc mấy câu đó là có ý gì.

Chỉ có Quách Tuân giật mình, quay đầu nhìn về phía Triệu Trinh với ánh mắt kỳ lạ. Quách Tuân chỉ nhìn một cái, ánh mắt lại tập trung về phía Địch Thanh.

Trước cửa Hoàng Nghi Môn, nhiều lần xảy ra kinh biến, người bên ngoài đều thấy kinh tâm động phách. Chỉ có Quách Tuân tâm như đã chết, bi thương mà nhìn Địch Thanh. Trong lòng của y chỉ nghĩ: “Chỉ vì ta muốn bù lại sai lầm, mới đưa Địch Thanh đến Biện Kinh. Nhưng Địch Thanh trở thành như thế này, không phải là do ta sao? ”

Nếu như ta không nhiều chuyện, làm sao có cục diện ngày hôm nay? Làm ra sai lầm lớn như vậy, ta lại để cho Mai Tuyết thất vọng?

Nghĩ đến đây, Quách Tuân đã lung lay sắp đổ. Lúc trước cho dù y đứng ở trước mặt các cao thủ như Bất Không, Dạ Nguyệt Phi Thiên, cũng chưa bao giờ yếu ớt giống như lúc này.

Địch Thanh vẫn còn đang thì thào nói gì đó nhưng không ai nghe thấy. Địch Thanh cũng không muốn người bên ngoài nghe được. Nước mắt hắn đã khô, hai tròng mắt đỏ thẫm, mặc dù không hề rơi lệ, nhưng thần sắc kia, so với rơi lệ còn thương tâm hơn gấp trăm lần.

Sau khi Lưu Thái Hậu hoảng sợ kêu lên, run giọng nói:

- Trinh nhi, những lời này của ngươi... Ai... Ai... Nói?

Triệu Trinh hết sức kỳ quái nói:

- Trên thiên thư viết.

Y mở ra thiên thư, quay về phía Lưu Thái Hậu. Lại một tia chớp giáng xuống, soi sáng trang sách. Mọi người nhìn thấy rõ ràng, trên sách trống không, không hề có chữ thfi đều ớn lạnh.

Trên sách không có chữ, vậy Triệu Trinh xem là cái gì? Có quỷ?

Một khi nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều sởn tóc gáy. Nhưng thấy thần sắc của Triệu Trinh vẫn bình thường, không giống như phát điên. Triệu Trinh không phát điên, nhưng mọi người ở đây đã muốn nổi điên.

Mọi việc ở đây là như thế nào?

Đôi môi của Lưu Thái Hậu cứ mãi lầm bầm, nói:

- Không có khả năng, không thể nào!

Trong nội tâm bà ta vô cùng sợ hãi. Những lời nói vừa rồi của Triệu Trinh, ngoại trừ Chân Tông Triệu Hằng đã từng nói qua với bà ta ra, lại không có người thứ ba có thể nghe được.

Nếu không có người thứ ba nghe được lời của tiên đế đã nói, những lời ấy cũng không phải là bà ta nói với Triệu Trinh, vậy Triệu Trinh làm sao biết việc này?

Bỗng dưng nhớ tới chuyện năm đó, Triệu Hằng đã từng nói với bà ta:

- Nga nhi! Cuốn sách này rất là kỳ lạ, nghe nói chỉ có người có duyên mới có thể xem được những nội dung trong đó. Trẫm có một lần, may mắn đã đọc qua vài câu. Tạo hóa thần kỳ, thật sự không thể tin nổi.

Bà ta vốn không tin, bà ta không tin thiên thư cái quỷ gì, nhưng hiện tại, bà ta còn có thể không tin được sao?

Lại nghĩ tới Chân Tông trước khi lâm chung, cầm thật chặt tay bà ta, âm trầm nói:

- Nga nhi, tuy Trinh nhi không phải con ruột của nàng, nhưng nàng nhất định phải xem nó giống như con ruột. Nàng phải bảo vệ nó, giúp nó đăng cơ, giao giang sơn của trẫm cho nó.

Nàng không thể có dị tâm, nàng không thể có lỗi với trẫm, bởi vì trẫm đối đãi với nàng trước sau không tệ! Nàng nói xem những năm gần đây, trẫm có bạc đãi nàng chỗ nào không?

Khi đó bà ta chỉ biết gật gật đầu, Triệu Hằng không hề bạc đãi bà ta chỗ nào, ngược lại nhưng bà ta lại phụ Triệu Hằng!

Mấy năm nay, nếu Lưu Thái Hậu muốn đăng cơ, cơ hội cũng có. Nhưng bà ta vẫn sợ hãi, không sợ quần thần, chỉ sợ đôi mắt của Triệu Hằng nhìn bà ta trước khi chết.

Còn nhớ lúc trước khi Triệu Hằng hấp hối, một mình bà ta ở trước giường của Triệu Hằng. Triệu Hằng đã chìm vào hôn mê, trong miệng lầm bầm mấy câu khiến cho bà nhớ kỹ. Mấy câu đó, chính là mấy câu hôm nay Triệu Trinh nói.

- Ngũ long xuất hiện, lệ rơi không ngừng. Trời giáng thần hỏa, tám điện gặp nạn. U mê không tỉnh, hồn phách khó hiệp. Nếu giấu không làm – vô ích hồng nhan!

Phật Di Lặc bị hủy, ngũ long xuất hiện rồi, có người chảy nước mắt rồi. Trong cung đã cháy rồi, vài cái đại điện bị cháy không quan trọng, quan trọng là do con người làm ra hay là do trời đốt? Từ đầu đến cuối bản thân luôn không nghĩ sẽ từ bỏ ý niệm đăng cơ ở trong đầu, khiến cho mấy ngày nay luôn hoảng sợ.

Tỉnh mộng, Trinh nhi cũng có trong quái mộng, còn có ở trong mộng kia Trinh nhi đốt cháy ngọn núi là chuyện gì xảy ra. Mộng kia vốn là do Chân Tông đã từng nói, vì sao Trinh nhi lại biết?

Gần đây trong cung liên tiếp xảy ra dị tượng, chẳng lẽ chính là do Chân Tông đang cảnh cáo bà ta sao?

U mê không tỉnh, hồn phách khó hiệp!

Chẳng lẽ trên đời này thực sự có âm hồn, ở nơi tối tăm nhe răng cười độc ác nhìn mọi việc trong thế gian?

Báo mộng, là báo mộng sao? Triệu Hằng đã trở lại báo mộng? Nghĩ đến đây, Lưu Thái Hậu rét run.

Những lời nói trước kia đều đã ứng nghiệm rồi, còn câu nói sau cùng này?

Lưu Thái Hậu nhìn Dương Vũ Thường ở đằng xa, lại không kìm nổi sờ sờ khuôn mặt mình.

Gần đây bà ta già quá nhanh, cho dù là tẩm bổ như thế nào cũng không thay đổi được. “Vô ích hồng nhan”, là nói Dương Vũ Thường chết, hay là nói sự già nua của bà ta, hay là phải…

Lưu Thái Hậu không còn dám nghĩ nữa, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Triệu Trinh lại nói:

- Diệp Tri Thu, ngươi muốn nói cái gì, cứ nói tiếp.

Tất cả mọi người nhìn Thái hậu chỉ thấy ánh mắt của Thái hậu trống rỗng, cũng không nói câu nào. Tuy Triệu Trinh là Hoàng đế, nhưng lúc này trong cung đều là người của Thái hậu, chỉ cần Thái hậu nói một câu, ai cũng phải nghe.

Nhưng Thái hậu cũng không nói lời nào.

Chẳng biết từ lúc nào, mưa dần dần ngừng rơi, tiếng sấm cũng nhỏ. Nhưng nỗi sợ hãi ở trong lòng mọi người vẫn còn đang tiếp tục.

Diệp Tri Thu ho nhẹ một tiếng, lại nói:

- Lời của Bát vương gia hôm nay không sai. Lửa cháy ở trong cung hôm nay, một nửa là do thiên tai, một nửa là do con người làm ra. Có người mua chuộc hai người La Sùng Huân, Dương Hoài Mẫn, gây loạn trong cung. Còn thuyết phục Lưu Tòng Đức, Mã Quý lương tạo phản.

Mã Quý Lương, Lưu Tòng Đức trong lòng đã từ lâu ủng hộ Thái hậu đăng cơ, nhưng làm người không thông minh, bị người nọ lợi dụng trở thành kẻ chết thay.

Diệp Tri Thu nói là có người, cũng không có nói rõ là ai, nhưng ai cũng biết, người y nói ở đây là Triệu Doãn Thăng.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Doãn Thăng, Triệu Doãn Thăng ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói:

- Ngươi cũng đã biết hắn vì sao làm như vậy?

Diệp Tri Thu hỏi lại:

- Vì sao?

Triệu Doãn Thăng nhìn về phía Lưu Thái Hậu nói:

- Ta nghĩ là bởi vì hắn đối với Thái hậu quá mức trung thành.

Lưu Thái Hậu run lên, không kìm nổi lại muốn mở miệng. Biến cố trong cung lần này, vốn là không quan hệ với bà ta, nhưng Lưu Thái Hậu mặc dù lớn tuổi, lại không hồ đồ, biết Mã Quý Lương tạo phản, nhất định là vì ủng hộ bà ta đăng cơ. Cho dù là Triệu Doãn Thăng bày ra việc này, đương nhiên cũng là vì ủng hộ bà ta đăng cơ.

Lưu Thái Hậu vẫn xem Triệu Doãn Thăng như con ruột, bà ta cũng hiểu Triệu Doãn Thăng đối với mình, hết lòng trung thành.

Nếu như không có Triệu Trinh thì cái vị trí Thiên Tử kia vốn chính là của Triệu Doãn Thăng.

Triệu Trinh từng ngày trưởng thành, bọn Triệu Doãn Thăng đã không chờ được, có rất nhiều chuyện Lưu Thái Hậu đều hiểu được, nhưng bà ta lại nghĩ đến những câu trong thiên thư, lại trở nên do dự.

Diệp Tri Thu cười lạnh nói:

- Hắn thật sự trung thành với Thái hậu sao? Chỉ sợ không phải! Hắn vẫn muốn làm hoàng đế, đáng tiếc vận mệnh không tốt, vì thế hắn chỉ có trông cậy vào việc Thái hậu đăng cơ. Bởi vì chỉ khi nào Thái hậu đăng cơ, mới có hy vọng đem Hoàng Vị truyền cho hắn.

Hắn vẫn làm bộ như hèn mọn yếu đuối, thậm chí ở trước mặt của Thánh Thượng làm bộ như vô dụng.

Triệu Doãn Thăng âm u lạnh lẽo nhìn Diệp Tri Thu, không còn cái sự khiêm tốn như lúc trước.

Triệu Trinh chợt nói:

- Triệu Doãn Thăng, hoá ra lúc trước ngươi đề nghị Thái hậu bảo trẫm đi lăng Vĩnh Định, là đã có mưu tính trước!

Triệu Doãn Thăng nói:

- Thánh Thượng chớ có quên, là ngươi bảo ta cầu Thái hậu mà. Làm sao là mưu tính của ta được?

Triệu Trinh bị kiềm hãm, vừa tức vừa giận.

Diệp Tri Thu không để ý tới giọng mỉa mai của Triệu Doãn Thăng, lại nói tiếp:

- Người nọ biết Thánh Thượng cải trang xuất kinh, trong lòng mừng thầm, vì thế mua chuộc người trong Bát bộ, thủ hạ của Nguyên Hạo để ám sát Thánh Thượng. Hắn tính toán, biết chỉ cần một khi Thánh Thượng chết, khẳng định Thái hậu sẽ đăng cơ.

Sau khi Thái hậu đăng cơ, hắn dựa vào sự yêu thương của Thái hậu đối với mình thì làm hoàng đế không còn khó rồi. Nhưng hắn thật không ngờ mưu kế bại lộ, ám sát không thành, Thánh Thượng vẫn bình yên hồi kinh.

Thánh Thượng hồi kinh, để cho thị vệ ở lại trong cung cấm, lại để cho Quách Tuân đi gặp Thái hậu nói rõ hết âm mưu của người nọ, nhờ Thái hậu phán xử công bằng. Người nọ ý thức được không ổn, biết thị vệ muốn bắt hắn, bởi vậy tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương). Hắn đã sớm biết việc ở lăng Vĩnh Định đã bị thất bại, cho nên bố trí sẵn, mới có chuyện tập giá ngày hôm nay.

Tuy nhiên người nọ rất là cẩn thận, cho dù là tập giá, cũng không chịu tự mình ra tay, chỉ để cho La Sùng Huân phóng hỏa gây ra hỗn loạn, lại để cho Dương Hoài Mẫn đi lừa Thánh Thượng đến cung Phúc Diên, sau đó phái thích khách lẫn vào trước để bức Thánh Thượng đến cửa Hoàng Nghi Môn, là muốn để cho Lưu Tòng Đức, Mã Quý Lương tự tay hành thích vua.

Mọi người nghe xong cũng cảm thấy khiếp sợ cho liên hoàn kế của Triệu Doãn Thăng, lại khâm phục sự suy xét mạch lạc, rõ ràng của Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu lại nói:

- Vốn mọi việc sẽ thành công, không ngờ người tính không bằng trời tính, Địch Thanh xả thân cứu giá, lại bắt được Lưu Tòng Đức. Người nọ vô cùng kinh ngạc, đang lúc Địch Thanh phát cuồng, cố ý chọc giận Địch Thanh, cho nên mới đưa đến cái chết của Lưu Tòng Đức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.