Triệu Trinh hít một hơi lạnh, như đã thức tỉnh, nghiến răng nói: 
- Thích khách là do ngươi phái tới? 
Tiền Duy Tế im lặng, Địch Thanh đột nhiên nói: 
- Tiền Cung Sử, Thánh Thượng đối đãi ngươi không tệ. Con của ngươi mặc dù mạo phạm Thánh Thượng, nhưng ngài cũng không vì vậy mà quở trách, ngươi nếu thật là vì chuyện này mà tạo phản, ta thấy không nên. 
Tiền Duy Tế chưa kịp trả lời, một người khác đã lên tiếng: 
- Địch Thanh, ngươi thực sự quá khờ. Chẳng lẽ khi ngươi đến nơi này, còn cho rằng y có đường quay đầu lại sao? 
Địch Thanh nghe giọng nói đó, lòng bỗng trầm xuống, người đó là địch thủ của hắn. Hắn không nghĩ giờ này khắc này lại gặp nhau tại nơi đây. 
Đa Văn Thiên Vương chậm rãi từ chỗ tối đi ra, lạnh lùng nói: 
- Tất cả đã đến lúc kết thúc rồi. 
Địch Thanh thấy Đa Văn Thiên Vương, chỉ có thể thầm than mệnh khổ, biết đã rơi vào bẫy của đối phương. Liền đảo mắt, mỉm cười nói: 
- Dựa vào một mình ngươi? Chỉ sợ năng lực không đủ? Nhớ ngày đó ở Tào phủ… 
- Ở Tào phủ chưa lấy mạng ngươi, ta bây giờ muốn thử xem sao. 
Một người thản nhiên nói, bước ra từ phía sau Đa Văn Thiên Vương. Người này lưng đeo đao, rõ ràng chính là Trị Quốc Thiên Vương, người đã chạy trốn khỏi Tào phủ. 
Sắc mặt Địch Thanh lại thay đổi, tâm loạn như ma. Trị Quốc, Đa Văn Thiên Vương cuối cùng có phải là hai người ở thung lũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902589/quyen-1-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.