Địch Thanh chợt nhớ tới những dấu tay lưu lại trên bàn đá ở Triêu Thiên cung, không phải rất giống đôi tay này hay sao?
Nghĩ đến đây, Địch Thanh toàn thân sợ đến phát run, lùi lại phía sau hai bước, thiếu chút nữa là té xuống đài cao. Đôi mắt hắn đầy vẻ kinh hãi, lẩm bẩm nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Địch Thanh căn bản không tin dấu tay đó là của Triệu Hằng lưu lại. Triệu Hằng đã chết, còn đứng ở bên trong quan tài, làm sao có thể chạy ra ngoài rồi lưu lại dấu tay trên bàn đá được?
Sự hoang đường không thể tin nổi.
Địch Thanh nhìn
đăm đăm, chợt nhớ, Lý Thuận Dung khi nãy nhìn thấy dấu tay lưu lại trên bàn đá, đã nói câu mà hắn vừa mới nói.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Lẽ nào Lý Thuận Dung cũng đã sớm hoài nghi đó là dấu tay của Chân Tông nên mới muốn tới đây xem một chút?
Địch Thanh nhìn về phía Lý Thuận Dung, thấy nàng cũng đang nhìn hắn. Trong mắt hai người đều mang theo sự khó tin. Lý Thuận Dung nói nhỏ:
- Không phải ông ấy… Quan tài này tuyệt chưa từng mở ra.
Địch Thanh muốn cười, nhưng dù thế nào cũng cười không nổi, giọng nói cũng dường như trở nên xa lạ.
- Ngươi không cần nói với ta… Ông ta có thể… Điều này là không thể.
Hắn muốn nói Triệu Hằng không có khả năng sống lại, nhưng trong lời nói ra, lại đứt quãng.
- Đó là ai?
Lý Thuận Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902587/quyen-1-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.