Địch Thanh phát hiện có người núp trong bụi hoa thì trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, lại quay trở về trước điện.
Trương Ngọc thấy làm lạ bèn hỏi:
- Huynh quay lại làm gì đó? Tốt bụng định trực thay ta sao?
Địch Thanh hạ giọng nói lại điều hắn vừa mới phát hiện. Trương Ngọc cũng trở nên căng thẳng, thấp giọng hỏi:
- Là ai được cơ chứ? Lẽ nào lại là thích khách?
Địch Thanh hạ giọng nói:
- Không rõ lắm, nhưng bây giờ không nên làm kinh động đến Hoàng thượng. Ngươi cẩn thận một chút…
Địch Thanh đang định đi tìm Vương Khuê thảo luận, cánh cửa phòng mở ra, Triệu Trinh nói:
- Địch Thanh, ngươi vào đi, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi.
Triệu Trinh đứng ở trước cửa, hai hàng lông mày nhăn lại.
Địch Thanh hơi kinh ngạc nhưng vẫn đi vào căn phòng, thấy bên trong căn phòng bài trí rất giản dị, màu trắng là cơ bản, có một sự ảm đạm. Triệu Trinh ngồi xuống chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói:
- Không cần đa lễ, ngồi đi.
Địch Thanh mặc dù theo Triệu Trinh có vài ngày, vẫn còn chưa hình thành thói quen thi lễ. Lần này nghe thấy Triệu Trinh đề cập đến mới hơi tỉnh ngộ, trước mặt hắn chính là Hoàng đế. Nhưng Địch Thanh nhìn thế nào vẫn thấy vị Hoàng đế này rất không giống.
Triệu Trinh sau khi thấy Địch Thanh ngồi xuống thì thở dài nói:
- Trẫm thật không giống một Hoàng đế. Trẫm thậm chí có lúc còn cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một thứ rác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902573/quyen-1-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.