Người đó lẩm bẩm nói 
- Địch Thanh… 
Bỗng dưng hai mắt sáng lên, thở nhẹ nói: 
- Ngươi chính là Địch Thanh? 
Ánh mắt của người đó lướt từ trên trán xuống chân Địch Thanh. 
Địch Thanh không biết người này luyện công phu gì, chỉ âm thầm đề phòng. Năm ngón tay của người đó bỗng dưng ngừng tính toán. Thở dài nói: 
- Địch Thanh, ngươi sẽ là anh hùng trong thiên hạ. 
Triệu Trinh và đám thị vệ sau khi nghe xong, đều rất không tán thành. Nếu Địch Thanh là một trượng phu, bọn họ coi như đồng ý, nhưng anh hùng trong thiên hạ, bốn từ này, Địch Thanh sao gánh vác nổi đây? 
Địch Thanh cười khanh khách: 
- Tiên sinh cứ nói đùa 
Trong ánh mắt người nọ đã có ý thông cảm, lại nói: 
- Nhưng tiếc là ngươi sẽ gặp nhiều hoạn nạn trong cuộc sống 
Địch Thanh chấn động, thất thanh nói: 
- Tiên sinh nói lời này là ý gì? 
Người nọ lại nhìn Địch Thanh, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu nói: 
- Nhưng trời xanh sẽ không tuyệt tình như vậy, ngươi sẽ tự hóa giải được. 
Người đó nói xong, chậm rãi rời đi. 
Bước đi của người đó không nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát, đã biến mất dạng. 
Mọi người đều cảm thấy người đó nói chuyện giật gân, Vương Khuê thấy người kia rời đi thì thở phào nhẹ nhõm. Địch Thanh cũng không hiểu ra sao, đột nhiên hoảng hồn, rồi bỗng nhớ ra một chuyện, nói với ông lão bán rượu 
- Lão trượng, lão có biết người đó tên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902571/quyen-1-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.