Ánh mắt của người đó lướt từ trên trán xuống chân Địch Thanh.
Địch Thanh không biết người này luyện công phu gì, chỉ âm thầm đề phòng. Năm ngón tay của người đó bỗng dưng ngừng tính toán. Thở dài nói:
- Địch Thanh, ngươi sẽ là anh hùng trong thiên hạ.
Triệu Trinh và đám thị vệ sau khi nghe xong, đều rất không tán thành. Nếu Địch Thanh là một trượng phu, bọn họ coi như đồng ý, nhưng anh hùng trong thiên hạ, bốn từ này, Địch Thanh sao gánh vác nổi đây?
Địch Thanh cười khanh khách:
- Tiên sinh cứ nói đùa
Trong ánh mắt người nọ đã có ý thông cảm, lại nói:
- Nhưng tiếc là ngươi sẽ gặp nhiều hoạn nạn trong cuộc sống
Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:
- Tiên sinh nói lời này là ý gì?
Người nọ lại nhìn Địch Thanh, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu nói:
- Nhưng trời xanh sẽ không tuyệt tình như vậy, ngươi sẽ tự hóa giải được.
Người đó nói xong, chậm rãi rời đi.
Bước đi của người đó không nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát, đã biến mất dạng.
Mọi người đều cảm thấy người đó nói chuyện giật gân, Vương Khuê thấy người kia rời đi thì thở phào nhẹ nhõm. Địch Thanh cũng không hiểu ra sao, đột nhiên hoảng hồn, rồi bỗng nhớ ra một chuyện, nói với ông lão bán rượu
- Lão trượng, lão có biết người đó tên là gì không?
Lão bán rượu nói:
- Ai da, ngay cả các người cũng không biết hắn là ai sao ? Vậy sao hắn có thể đoán mệnh được cho các ngươi?
Trương Ngọc lạnh lùng nói:
- Hắn là ai? Dù sao cũng chẳng phải là hoàng đế?
Ông lão bán rượu cười xòa nói:
- Người đó chằng phải là hoàng đế gì nhưng là thần tiên. Tên là Thiệu Ung, xem tướng rất chuẩn…
Không đợi ông lão nói hết, Địch Thanh và Triệu Trinh cùng đồng thanh nói:
- Cái gì? Đó chính là Thiệu Ung sao?
Triệu Trinh kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ nghe nói Thiệu Ung là thần tiên, giải mộng rất chuẩn, đoán mệnh như thần, nếu không Triệu Doãn Thăng sẽ không nói là mời Thiệu Ung giải mộng. Bản thân luôn muốn được gặp Thiệu Ung, nào biết đã lỡ dịp tốt. Thiệu Ung quả là danh bất hư truyền, chỉ một cái nhìn cũng có thể đoán được hắn đang có tâm sự.
Địch Thanh trong lòng kích động, thân hình run lên bần bật. Người đó đúng là Thiệu Ung?
Hắn đương nhiên đã nghe tới thanh danh của Thiệu Ung, chính là từ miệng Quách Tân mà biết. Thiệu Ung là đệ tử của Trần Đoàn, cũng là người trong lời tiên đoán Ngũ Long, chỉ có Thiệu Ung mới biết được sự kì diệu của Ngũ Long.
“Di Lặc ra đời, tân phật độ kiếp…Ngũ Long xuất hiện, nước mắt không dừng! ” Đây vốn là lời tiên tri của Thiệu Ung, rốt cuộc là ý gì, có lẽ chỉ có Thiệu Ung mới biết được!
Hôm nay Thiệu Ung lại nhìn Địch Thanh bằng con mắt khác so với những người còn lại, lẽ nào đã đoán được giữa Địch Thanh và Ngũ Long có bí mật gì chăng? Vì sao Thiệu Ung lại nói trong cuộc đời hắn có nhiều biến cố, lẽ nào trong tăm tối có thiên cơ, có thể đoán được chuyện sau này của hắn? Rốt cuộc Ngũ Long thần bí như thế nào? Tại sao sức mạnh của Địch Thanh hắn tự nhiên xuất hiện rồi tự nhiên lại biến mất.
Tâm tư của Địch Thanh như nước thủy triều dâng, nhất thời tâm tư rối loạn…
Triệu Trinh nói:
- Vương Khuê, nhanh chóng phái người đi mời Thiệu Ung tiên sinh quay lại.
Địch Thanh đang có ý định tự nguyện xin đi mời, nhưng Vương Khuê đã nói:
- Lý Giản, Vũ Anh, hai người các ngươi đi tìm đi.
Lý Giản vốn là thủ hạ của Quách Tuân, làm việc lão luyện, Võ Anh tuổi ít nhưng từng trải, có thể gánh vác nhiệm vụ lớn. Vương Khuê nắm trong tay số cấm binh này cũng đã nắm vững được bản tính của họ, gã định bảo Địch Thanh đi nhưng lại thấy hắn đang hồn bay phách lạc, chỉ sợ hỏng việc, nên không chỉ bảo gì.
Hai người Lý Giản, Võ Anh nhận lệnh, cưỡi ngựa chạy theo hướng đi của Thiệu Ung.
Vương Khuê không nghĩ nhiều như Địch Thanh, chỉ là đang nghĩ tới những điều Thiệu Ung nói “ Địch Thanh, ngươi là anh hùng trong thiên hạ”! thì không kìm nổi nhìn Địch Thanh một cái, chỉ thấy Địch Thanh thần sắc hoảng hốt, nhíu mày.
Trong lúc đó, xa xa vang tiếng vó ngựa, sáu bảy con ngựa đang chạy tới trước, đằng sau còn có mười người khác, nhìn trang phục, có vẻ như là người của nha dịch huyện Củng.
Vương Khuê thấy những người này hung dữ, có ý đồ không tốt, lại nhìn thấy tên đi đầu chính là gã công tử kia, trong lòng nghĩ cái gì tới sẽ phải tới, khẽ nói:
- Bảo hộ Thánh công tử!
Đám thị vệ hướng về phía trong, Vương Khuê ưỡn ngực đứng ra, trong lòng cân nhắc: “tên công tử cần sĩ diện không cần mạng sống kia có lai lịch gì mà phái được cả nha dịch thế kia?
Đám nha dịch kia nhìn thấy Vương Khuê sừng sững tại chỗ, như rồng như hổ, rất có uy thế, không khỏi tiến chậm lại, tên công tử đó chỉ Vương Khuê, quát:
- Chính là hắn đã đánh bị thương gia đinh nhà ta, lại còn đánh ta, may mà ta chạy nhanh, các ngươi mau bắt y lại.
Đám nha dịch tiến lên một bước, dẫn đầu là một tên đầu hơi trọc, vung xích sắt quát,
- Các ngươi dám đánh công tử nhà ta! Đúng là không muốn sống nữa rồi. Nếu biết điều thì bó tay chịu trói, đi với bọn ta về nha môn.
Vương Khuê lạnh lùng nói:
- Nếu không biết điều thì sao?
Tên hói đầu đó ngẩn ra, quát:
- Tên to gan lớn mật, lại còn kiêu ngạo như thế, trong mắt ngươi còn có vương pháp không?
Vương Khuê vốn mang nón để che khuất hình xăm, nghe vậy tháo nón xuống, lạnh lùng cười:
- Chắc ngươi biết Vương pháp ở đâu?
Người hói đầu nọ vừa nhìn thấy chữ khắc trên trán Vương Khuê, lẩm bẩm hỏi:
- Ngươi..ngươi là cấm quân?
Vương Khuê lạnh lùng cởi bỏ vạt áo cẩm vệ, lộ ra trang phục đại nội, chậm rãi nói:
- Ta không chỉ là cấm quân, mà còn là Tiền điện thị vệ, các ngươi còn muốn ta đi cùng một chuyến về nha môn không?
Người hói đầu nọ cuống quýt quỳ một chân xuống đất nói:
- Ty chức không biết thân phận của đại nhân, xin đại nhân thứ tội
Vương Khuê chất vấn :
- Có thân phận thì không cần xử theo công lý sao?
Tên hói đầu nọ chân tay luống cuống không ngừng nói:
- Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải.
Gã khó xử, lai lịch của Tiền công tử cũng không nhỏ, nhưng đứng trước một Tiền điện thị vệ, gã chỉ là một nha môn huyện Củng, cho dù có mượn gan trời, cũng không dám đắc tội Vương Khuê.
Tiền công tử thấy thế choáng váng, Vương Khuê lạnh lùng nhìn y một cái, hỏi:
- Huyện lệnh huyện Củng ở đâu?
Tên nha dịch đầu hói vội trả lời:
- Đại nhân, xin đại nhân bỏ qua cho, xin đừng truy cứu.
Vương Khuê nói:
- Ta cũng không muốn truy cứu, nếu như không truy cứu, thì vương pháp ở đâu chứ?
Tiền công tử vốn có ý lùi bước, nhìn thấy Vương Khuê nói thể thì sợ vãi đái ra quần nhưng vẫn cả gan nói:
- Cấm quân thì sao chứ? Lẽ nào cấm quân cũng chưa bao giờ phạm sai lầm? Lời nói của cha ta trước mặt thái hậu cũng còn có trọng lượng, một cấm quân như ngươi thì là cái gì chứ?
Triệu Trinh nói nhỏ với Địch Thanh:
- Lai lịch người này thế nào?
Cuối cùng Địch Thanh cũng định thần lại được nhưng cũng không rõ lai lịch của Tiền công tử, liền buông bỏ những nghi ngờ, quát hỏi:
- Cha ngươi là ai? Cha ngươi ở đây sao?
Đám thị vệ cười ầm lên, Tiền công tử tức giận quát:
- Tiểu tử, ngươi có gan thì đứng ra đây!
Địch Thanh cười khẩy nói:
- Ta có gì mà sợ.
Hắn có hoàng đế là chỗ dựa, thầm nghĩ: “cho dù cha của tên tiểu tử này có là Thiên Vương, ta đây cũng không phải sợ.”
Tiền công tử giận dữ, loảng xoảng một tiếng rút kiếm, xông ra chỗ Địch Thanh. Vương Khuê nhìn thấy liền nắm lấy cổ tay của Tiền công tử, lập tức dùng sức bẻ một cái, khóa tay chéo sau lưng. Tiền công tử mặc dù biết chút võ vẽ, nhưng sao có thể là đối thủ của Vương Khuê? Gã ngẹo đầu, thấy cuối đường lại có ba tên kỵ binh đang đi tới, không giấu được niềm vui sướng, hô lên:
- Cha cứu con với!
Trong ba người cưỡi ngựa, một người mặt trắng không râu, một người mặt trắng râu dài, người còn lại sắc mặt ngăm đen. Người mặt trắng râu dài nghe thấy tiếng Tiền công tử tri hô, vội thúc ngựa tới, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Tiền công tử kêu lên:
- Đám người này không biết là đạo tặc nơi nào, không ngờ lại vây hãm con, cha nhất định phải….
Lời nói chưa dứt, “bốp” một tiếng thật lớn, Tiền công tử bị đánh cho hoa mắt, là bị phụ thân của mình cho một cái bạt tai.
Trong lúc hồ đồ Tiền công tử nhìn thấy phụ thân quỳ trước mặt một công tử, giọng run run nói:
- Thần tiếp giá muộn xin Thánh Thượng thứ tội.
Khi bọn nha dịch đang nghi ngờ, lại thấy Tiền đại nhân run rẩy quỳ xuống gọi công tử kia là Thánh Thượng, tức thì tất cả đều kinh hãi quỳ xuống. Tên đầu trọc run rẩy cả người, không nói thêm được câu gì, Tiền công tử cổ họng như bị tắc há hốc mồm, trước mặt như toàn màu đen, có nằm mơ cũng không nghĩ tới, người gã đắc tội lại chính là Hoàng đế!
Triệu Trinh cười nói:
- Hóa ra là Hiếu Nghĩa Cung Sử, nghe thấy lời nói của lệnh lang, cứ nghĩ mãi, cha y rốt cuộc là ai mà y lại kiêu ngạo như thế?
Người râu dài mồ hôi đầy trán, không ngừng thanh minh nói:
- Thần đáng tội chết, thần quản giáo không nghiêm, đáng bị phạt, mong Thánh Thượng nghiêm trị.
Hóa ra người râu dài đó là Tiền Duy Tế, vốn là công sử của Hiếu Nghĩa Cung huyện Củng, là một Lộc quan không có thực quyền gì. Bản thân Tiền Duy Tế không có gì đáng nói, nhưng anh trai gã Tiền Duy Diễn từng đảm nhiệm Xu Mật Sứ, Tiền Duy Tế cũng ăn hôi theo, cũng có chút quyền lực. Tiền Duy Tế này cực kì biết luồn cúi, năm xưa thân thiết với anh trai Lưu thái hậu là Lưu Mĩ Phàn nên được ngồi vào chức Xu Mật Sứ, sau đó triều thần cực liệt phản đối, nói là ngoại thích không được nắm binh quyền, Lưu thái hậu bất đắc dĩ, mới truất binh quyền của Tiền Duy Diễn.
Triệu Trinh vốn đã chán ghét thân thích của Lưu thái hậu, nhưng nghĩ vẫn còn phải dùng người này nên nhẹ nhàng nói:
- Đứng dậy hết lên đi
Mọi người đứng dậy, Tiền Duy Tế sớm đã xách con đến trước mặt Triệu Trinh, lại đá một cái thật mạnh, rơi lệ nói:
- Xin Thánh Thượng phạt thật nặng thằng con hư hỏng này đi ah, lão thần chỉ có một đứa con trai nhưng…lại dám đắc tội với thánh thượng, lão thần cũng không dám cầu cứu.
Triệu Trinh thở dài nói:
- Tiền Cung sử, sau này chớ để lệnh công tử lại tiếp tục gây chuyện thị phi nữa, chuyện lần này…coi như bỏ qua.
Gã thầm nghĩ: “Vào lăng Vĩnh Định còn cần tên Tiền Duy Tế này chỉ điểm, tha cho con trai y, cũng sẽ khiến y tận tâm làm việc.”
Tiền Duy Tế cảm thấy có chút khó có thể tin được, vội vàng dập đầu nói:
- Tạ ơn thánh thượng.
Tiền công tử cũng vui mừng khôn xiết, liên tục dập đầu.
Triệu Trinh nói với người mặt trắng không râu:
- Văn Ứng, trong cung chuẩn bị thế nào rồi?
Hóa ra hai người cùng tới cùng với Tiền Duy Tế là Diêm Văn Ứng và Lý Dụng Hòa.
Triệu Trinh đúng là vi phục xuất tuần, nhưng tế bái tổ tiên vẫn phải dựa theo quy định để tiến hành. Hoàng đế Đại Tống mỗi lần tế lăng đều phải ở Hiếu Nghĩa, Vĩnh An tắm rửa chay giới sau đó mới được làm lễ tế bái.
Triệu Trinh cải trang tới huyện Củng sớm đã để Diêm Văn Ứng đến cung Hiếu Nghĩa tìm Cung Sử để chuẩn bị, còn dặn dò những người này không được làm ảnh hưởng đến người dân. Tiền Duy Tế nghe thấy nói Thánh Thượng đến đây thì nào dám chậm trễ, vội vàng tới, không ngờ thằng con trai kiêu ngạo của mình lại dám ngạo mạn với Hoàng thượng.
Diêm Văn Ứng nói:
- Bẩm thánh thượng, mọi việc đã được chuẩn bị xong rồi
Chỉ đợi thánh thượng tới.
Triệu Trinh định đi trước thì Vũ Anh đã kịp đi tới nói:
- Thánh thượng, không tìm được Thiệu tiên sinh Thiệu Ung, Lý Giản vẫn đang đi tìm, thần về trước báo cáo tình hình.
Địch Thanh có chút thất thần, thầm nghĩ mệnh mình đúng là gặp nhiều trắc trở, chẳng mấy khi có cơ hội được gặp Thiệu Ung, cuối cùng vẫn không được gặp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]