- Vậy thì…chàng hãy cẩn thận nhé.
Dương Vũ Thường cẩm tay Địch Thanh, không phản đối, nhẹ giọng nói:
- Chàng hãy nhớ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì muội luôn ở bên cạnh chàng.
Địch Thanh chậm rãi gật đầu:
- Ta nhớ. Bất kì lúc nào cũng đều có nàng chăm sóc ta, quan tâm ta. Ta cũng muốn được chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp.
Dương Vũ Thường nắm chặt tay Địch Thanh, khóe miệng điểm một nụ cười ngọt ngào,
- Muội biết điều đó ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy chàng. Địch đại ca, chẳng biết tại sao từ sau lần đầu tiên nhìn thấy chàng muội đã không thể quên được. Phải chăng đây chính là duyên phận.
Nói xong Vũ Thường ngượng ngùng cúi đầu nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Địch Thanh không buông.
Địch Thanh cảm động, nói hết sức nhẹ nhàng:
- Từ sau khi ta nhìn thấy nàng, ta cũng luôn nhớ về nàng. Mấy năm nay ta bị mọi người hiểu lầm, lại buồn bực trong người. Khi đó nàng nói hộ cho ta vài câu, ta đều ghi nhớ trong lòng. Cũng vì mấy câu nói đó mà ta không sao quên được nàng. Nhưng có nằm mơ ta cũng không ngờ lại được gặp lại nàng. Không ngờ, cuối cùng nàng lại thích ta.
Dương Vũ Thường nói:
- Vậy chúng ta coi như giống nhau rồi. Chàng hỏi ta sao ban nãy lại khóc đúng không? Thật ra hồi bé ta vẫn thường hay ăn cua, lúc đó toàn do mẫu thân ta tự tay làm, ta vẫn còn nhớ như in. Trước đây ta cũng chỉ vô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902565/quyen-1-chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.