Chương trước
Chương sau
Quách Tuân chậm rãi nói:

- Nhưng ngươi hôm nay tìm ta, khẳng định là không phải để cho ta bắt hung phạm. Ngươi còn mục đích gì khác phải không?

Diệp Tri Thu bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nói:

- Đúng vậy. Ta tới tìm ngươi, là có liên quan đến Địch Thanh. Ta nghĩ thật lâu, đột nhiên cảm thấy, vật giấu trong tượng Phật Di Lặc, chưa chắc bị Đa Văn Thiên Vương lấy đi. Bởi vì lúc trước…Địch Thanh cũng ở trong chùa Đại Tướng Quốc.

Thấy thần sắc Quách Tuân không thay đổi. Diệp Tri Thu lại nói:

- Ngươi không bất ngờ, bởi vì ngươi đã sớm biết việc gì đó?

Quách Tuân trầm ngâm nói:

- Tính cách của ngươi xưa nay vốn cẩn thận, nói vậy sẽ không chỉ dựa vào việc Địch Thanh ở chùa Đại Tướng Quốc, mà đã suy đoán Địch Thanh cầm vật kia rồi hả?

Diệp Tri Thu nói:

- Đương nhiên! Bởi vì trong khoảng thời gian này ta tuần tra, những người biết rõ vật kia, nhất định có chỗ đặc biệt. Ta xem qua thương thế của Mã Trung Lập, biết mắt cá chân của Mã Trung Lập, là bị người bóp gãy. Địch Thanh vốn không có bản lĩnh ấy. Hắn có thể bóp gãy mắt cá chân của Mã Trung Lập, là một chuyện kỳ quái. Huynh có muốn ta nói chuyện của Tào phủ hay không?

Quách Tuân rốt cục thở dài, lẩm bẩm nói:

- Ta biết ngay, chuyện này dấu diếm được rất nhiều người, chỉ khiến họ kỳ quái, chứ không thể lừa gạt được ngươi.

Trong lòng suy nghĩ, Hạ Tùy mấy ngày nay vẫn không có hành động nào thiếu suy nghĩ. Đương nhiên cũng không hiểu Địch Thanh làm sao có thể giết được Tăng Trưởng Thiên Vương. Nhưng Hạ Tùy hơn phân nửa là không biết chuyện Ngũ Long. Mà không riêng Hạ Tùy không biết, trên đời này có mấy người biết đến Ngũ Long đâu?

Diệp Tri Thu trầm giọng nói:

- Cho nên Địch Thanh đang cầm Ngũ Long?

Giọng y thận trọng, nhưng sát khí đã nổi lên, lạnh như băng. Y vốn được Thái Hậu mệnh lệnh, giết kẻ trộm Ngũ Long, mà Địch Thanh đúng là người đó.

Quách Tuân không có trả lời, cũng không nhìn Diệp Tri Thu, chỉ nhìn vào chén rượu. Sau một lúc lâu mới nói:

- Ngươi không tìm Địch Thanh, lại tới tìm ta, đương nhiên là không muốn bắt Địch Thanh rồi.

Y nói như vậy, hiển nhiên đã thừa nhận cách nói của Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu thản nhiên nói:

- Huynh cứ nói đi?

Quách Tuân lại nói:

- Diệp gia của ngươi nhiều thế hệ đã làm danh bộ trong kinh thành, một lòng vì nước. Nhưng Diệp Tri Thu ngươi, làm việc linh động, chỉ cầu an tâm, là tính cách mà ta thích nhất.

Diệp Tri Thu mỉm cười, cười như xuân về hoa nở:

- Huynh đừng tưởng rằng nịnh hót ta hai câu, ta sẽ không truy cứu tiếp. Quách huynh, Thái Hậu muốn Ngũ Long, thủ hạ của Nguyên Hạo cũng muốn Ngũ Long. Ta nghe nói, thủ hạ của Cốc Tư La là Bất Không, không lâu trước cũng hướng Thái Hậu đòi Ngũ Long. Trong kinh nếu như nói có một người biết bí mật của Ngũ Long, vậy nhất định là huynh rồi. Ta rất muốn biết, Ngũ Long rốt cuộc có bí ẩn gì?

Quách Tuân lắc đầu nói:

- Ta thực sự không biết.

Diệp Tri Thu cau mày nói:

- Ngươi không biết? Ngươi sao lại không biết?

Quách Tuân nhìn Diệp Tri Thu nói:

- Tri Thu, ta và ngươi hiểu nhau nhiều năm. Có lẽ có nhiều chuyện ta chưa từng nói với ngươi, nhưng ta có từng lừa gạt ngươi chưa?

Diệp Tri Thu đì giọng nói:

- Huynh chưa từng lừa gạt ta. Huynh chẳng những không lừa gạt qua ta, huynhcòn cứu mạng ta. Nếu không nhờ huynh ra tay, tám năm trước, ta đã chết trên tay của siêu trộm Lịch Nam Thiên rồi. Mặc dù ta không có bắt được Lịch Nam Thiên, nhưng ta vĩnh viễn nhớ rõ ân tình của huynh.

Quách Tuân thở phào một cái nói:

- Ta có thể cầu ngươi một việc được không?

Ánh mắt Diệp Tri Thu như đao:

- Huynh cầu ta buông tha Địch Thanh? Vậy không có vấn đề. Nhưng huynh phải đem Ngũ Long giao cho ta. Bằng không ta làm sao có thể ăn nói với Thái Hậu?

Quách Tuân lắc đầu nói:

- Ta chẳng những cầu ngươi buông tha Địch Thanh, ta còn muốn cầu người đừng ngăn hắn lấy đi Ngũ Long. Cứ để Ngũ Long trên tay hắn được không?

Diệp Tri Thu kinh ngạc, thất thanh nói:

- Huynh nghĩ ta sẽ đáp ứng chắc?

Quách Tuân nhìn chăm chú vào Diệp Tri Thu, gằn từng chữ nói:

- Ta, xin, ngươi!

Khi Địch Thanh nghe Triệu Trinh cầu hắn làm việc, không ngừng kinh ngạc. Triệu Trinh là Hoàng đế, lại hướng một cấm quân nhỏ nhoi cầu xin? Địch Thanh có chút kinh mà sợ, cũng có chút tự hào.

Diêm Văn Ứng thay đổi sắc mặt, nhưng rốt cục gã vẫn phải nhịn không nói gì.

Triệu Trinh thấy Địch Thanh im lặng, thất thần nói:

- Ngươi không chịu giúp trẫm sao?

Ở thời khắc này, Địch Thanh đã hạ quyết tâm:

- Chuyện Thánh Thượng phân phó, dù nhảy vào biển lửa thần cũng làm.

Hắn biết Triệu Trinh giống như không được thế, cũng nhìn ra Lưu Thái Hậu một tay che trời. Nhưng hắn vẫn muốn giúp Triệu Trinh, bởi vì hắn thích!

Triệu Trinh thở phào một cái:

- Người giúp trẫm, vậy là tốt rồi. À, trẫm nhớ rõ lúc ngươi giúp trẫm chạy trốn, ngươi nói phải trả thù lao? Ngươi gặp việc gì khó khăn rồi hả? Trước nói với trẫm, xem trẫm có thể giúp hay không?

Địch Thanh cảm động nước mắt nước mũi thiếu chút nữa chảy ra:

- Thánh Thượng, vậy thì ngại quá.

Diêm Văn Ứng lạnh lùng nói:

- Da mặt của ngươi đao chém cũng không rách, mà cũng có lúc ngại sao?

Địch Thanh làm bộ như không có nghe thấy lời châm chọc của Diêm Văn Ứng, vội đem việc Dương Niệm Ân nói một lượt.

Triệu Trinh nói:

- Diêm Văn Ứng, ngươi lập tức phái người đi làm việc này.

Địch Thanh vui vẻ nói:

- Tạ ơn Thánh Thượng.

Câu tạ ơn này, thật đúng là thành tâm thành ý. Vừa nghĩ về sau có Hoàng đế làm chỗ dựa, Địch Thanh cảm giác như không chỉ mùa xuân đến đây, mà mùa hè thoạt nhìn cũng tới rồi. Tuy nhiên, nhất thời hắn cũng thật không ngờ, trợ giúp Hoàng thượng là có nghĩa hắn phải đối đầu với Thái Hậu, mùa đông xem ra cũng không còn xa nữa.

Triệu Trinh mỉm cười nói:

- Kỳ thật có thể giúp ngươi làm chút chuyện, ta cảm thấy cũng không tệ.

Những lời này là Triệu Trinh có cảm xúc mà nói ra. Những năm gần đây, vốn không có người cầu y. Vẫn luôn là có người mệnh lệnh y, khuyên nhủ y, chỉ bảo y không nên làm cái gì, lại chưa từng có người nhờ y làm cái gì.

Diêm Văn Ứng khó xử nói:

- Thánh Thượng, tìm ai để phân phó đây?

Triệu Trinh lập tức nói:

- Tìm Lã Di Giản là được. Lần trước điều Địch Thanh vào ban trực, không phải tìm y làm sao?

Địch Thanh nghe thấy ba chữ Lã Di Giản mà chấn động. Hắn đương nhiên biết Lã Di Giản là ai, đó là Tể tướng đương triều, cũng là đệ nhất nhân trong Lưỡng Phủ của triều Tống. Địch Thanh chưa từng nghĩ qua, vì giúp hắn thăng chức làm Tán Trực, là nhờ Lã Di Giản ra tay.

Diêm Văn Ứng nói:

- Lần trước điều Địch Thanh làm Tán Trực, Lã Di Giản giống như cũng có chút khó xử…

Triệu Trinh phiền toái nói:

- Ngươi cứ nói là do ta bảo, việc khác không cần quan tâm.

Lòng thầm nghĩ, trong triều đình, những người phản đối mẫu hậu, như đám người Phạm Trọng Yêm, Tống Thụ, đều bị giáng chức ra kinh thành. Lã Di Giản đối với trẫm là trung thành hay không trung thành, từ những việc nhỏ nhặt này là có thể nhận ra. Lần trước tìm Lã Di Giản làm việc, ông ta ra vẻ khó xử, làm sao biết không phải lấy lui làm tiến?

Diêm Văn Ứng miễn cưỡng đáp ứng, Địch Thanh nghĩ có qua có lại mới toại lòng nhau, lập tức nói:

- Thánh Thượng có chuyện gì phân phó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.