Chương trước
Chương sau
Thánh công tử ho khan một cái, sắc mặt khôi phục bình thường, miệng lẩm bẩm:

- Sao hắn lại có thể tới chỗ này chứ?

Ánh mắt gã chợt quắc lên, nói tiếp:

- Tới hay lắm.

Địch Thanh không hiểu hỏi:

- Ngươi cũng có thể tới nơi này, còn có ai không thể tới chứ?

Thánh công tử lắc đầu, nói tránh đi:

- Đi vào đi! Địch Thanh, ngươi có cách gì chưa?

Địch Thanh không trả lời mà đi thẳng vào Trúc Ca lâu. Khi vào tới bên trong, Địch Thanh chợt nảy ra một ý, hắn ngăn một tỳ nữ lại:

- Ta là Địch Thanh, ngươi gọi Phượng Sơ Ảnh ra đây.

Tỳ nữ này nghe thấy hai chữ "Địch Thanh" thì giật mình kinh hãi, vội vàng đi ra hậu đường. Chẳng bao lâu sau, Phượng Sơ Ảnh đi ra, Diêm tiên sinh ở bên cạnh cười lạnh, đang chờ xem Địch Thanh mất mặt đến mức nào. Cùi không sợ lở, Địch Thanh vừa định đọc bài đã nghĩ sẵn trong đầu ra thì Phượng Sơ Ảnh đột nhiên nở một nụ cười xán lạn, nói:

- Ôi chao, đây không phải là Địch công tử sao? Đã lâu không gặp, mừng ngài lại đến.

Địch Thanh nghệch mặt ra, lời vừa định nói liền nuốt trở vào.

Phượng Sơ Ảnh cười nói:

- Diệu Ca cô nương vẫn luôn nhắc tới ngài. Nàng nói nếu ngài đến thì không cần phải chờ đợi, cứ đưa ngài vào gặp là được. Ngài nhất định phải nể mặt mà đến gặp Diệu Ca nhé.

Mặt Diêm tiên sinh đang đen liền chuyển thành xanh, lão không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Địch Thanh cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì sất. Có điều bây giờ hắn tất nhiên sẽ không từ chối, mỉm cười nói:

- Phượng lão bản, bà quả là người hiểu chuyện.

Tuy vậy, hắn lại nghĩ thầm: “Chẳng lẽ đang có đao phủ mai phục trên lầu, chờ khi mình đi lên thì chém mình thành thịt vụn? Nếu không thì cớ sao Trương Diệu Ca chỉ mới gặp mình một lần, nhìn qua nàng ta cũng không thuộc dạng mê trai, sao lại muốn gặp mình chứ?”

Phượng Sơ Ảnh dường như nhận ra Địch Thanh đang nghi hoặc, bà ta cười xòa nói:

- Địch công tử, nhưng bây giờ trên lầu của Diệu Ca có người, ngài tạm thời không thể đến.

Địch Thanh thầm giật mình, cố trấn tĩnh hỏi:

- Là ai?

Phượng Sơ Ảnh nhíu mày:

- Người này... có lẽ Địch công tử không biết đâu, nhưng y nhất định sẽ xuống ngay thôi. Tiểu Liên, mau dẫn ba vị công tử này đến Thính Trúc tiểu viện ngồi chờ. Địch công tử, mụ xin lỗi không thể tiếp chuyện được.

Phượng Sơ Ảnh nói xong, vội vàng rời đi. “Người như thế cứ để Diệu Ca tống cổ đi là được. Xin Phật phù hộ, ngàn vạn lần đừng để Mã gia biết con từng qua lại với tên Địch Thanh này.” Tuy mụ sợ Mã gia, nhưng lần này để cho Địch Thanh đi gặp Trương Diệu Ca, cũng là thân bất do kỷ.

Đám người Địch Thanh tất nhiên không biết suy nghĩ của Phượng Sơ Ảnh. Trong lòng cũng có chút kỳ quái, bọn họ khó có thể tin chuyện lại đơn giản như vậy.

Diêm tiên sinh cau mày nói:

- Đơn giản như đùa vậy. Có lẽ nào đây là bẫy?

Lý Dụng Hòa mặt đen gật đầu nói:

- Đúng vậy, chuyện này kỳ quái thiệt.

Thánh công tử gấp quạt lại gõ đầu hai gã, cười mắng:

- Các ngươi quá đa nghi rồi, Địch Thanh là anh hùng, Trương Diệu Ca là mỹ nữ, từ xưa tới nay mỹ nữ yêu anh hùng, có gì đáng ngờ hay sao?

Khi gã nhát gan thì so với chuột còn cẩn thận hơn, nhưng khi lớn gan thì chẳng khác nào ăn phải gan báo vậy.

Mọi người đi theo Tiểu Liên đến Thính Trúc tiểu viện. Trước Thính Trúc tiểu viện, tuyết phủ trúc cong, vạn hoa ngàn thảo điêu linh, mà lá trúc nhọn như mũi tên, phá tan cái lạnh nổi bật trên nền tuyết trắng, khiến cho ngày đông vẫn ngập tràn sức sống.

Thánh công tử khen:

- Không đi ra ngoài sao có thể nhìn thấy cảnh đẹp thế này?

Địch Thanh không có tâm tình thưởng thức, tròng mắt xoay chuyển nói:

- Thánh công tử à, chuyện ngươi muốn ta làm, ta đã lo xong cho ngươi, mong rằng ngươi đừng quên lời hứa của mình. Ngươi đi lên trên là có thể gặp được Trương Diệu Ca rồi, ta không lên đâu.

Thánh công tử vội vàng kéo Địch Thanh lại:

- Vừa rồi ngươi không nghe sao? Người ta nói chỉ muốn gặp ngươi. Dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng phải đi với ta lên trên đó, đợi đến khi nào người ta không đuổi khách mới được.

Vì kế hoạch thăng quan, Địch Thanh đành phải chờ đợi. Trên lầu có tiếng động vang lên, một người nhẹ nhàng đi xuống, người này miệng rộng, đầu to, lỗ mũi hướng lên trời, trông rất quái dị. Địch Thanh vừa thấy, giật mình kêu lên:

- Sao hắn lại đến nơi này?

Người này chính là Thổ Phiên tăng - Bất Không. Địch Thanh thầm nghĩ, Trương Diệu Ca này làm ăn phát đạt thật, ngay cả Bất Không cũng đến ủng hộ. Nhưng Bất Không đến nơi này làm gì, chẳng lẽ cũng muốn nghe Trương Diệu Ca đánh đàn sao? Hắn cảm thấy không có khả năng này, nhưng nhớ tới lời nhắc nhở của Quách Tuân, Địch Thanh không muốn nhiều chuyện nên cúi đầu xuống.

Lần này Bất Không ít phô trương hơn và cũng không có mặc quần áo của Lạt Ma, thoạt nhìn trừ diện mạo có chút quái dị ra thì không khác biệt lắm so với người bình thường.

Diêm tiên sinh ở bên cạnh nói:

- Ngươi cũng có thể đến, còn có ai không thể đến?

Vừa rồi Địch Thanh dùng câu này để nói với Thánh công tử, Diêm tiên sinh dường như nhìn Địch Thanh không vừa mắt nên mượn cớ châm chọc.

Thánh công tử hỏi:

- Địch Thanh, ngươi biết người này à? Hắn là ai vậy?

Địch Thanh cau mày đáp:

- Ta...không biết.

Thánh công tử bỗng phì cười, vừa định nói thêm gì đó thì đúng lúc này Bất Không lướt qua bên cạnh. Hắn liếc Thánh công tử một cái. Thánh công tử cảm thấy trong đôi mắt này có ẩn chứa ma lực kì bí, ngay cả nói chuyện cũng quên luôn. Khi Bất Không nhìn thấy Thánh công tử thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng bước chân không dừng lại, thoáng cái đã đi xa.

Thánh công tử lắc đầu, vừa phục hồi lại tinh thần liền nhớ tới Trương Diệu Ca, đưa tay kéo Địch Thanh, sốt ruột nói:

- Đến lượt chúng ta rồi.

Địch Thanh cười khổ, đành phải cùng Thánh công tử đi lên lầu. Khi đến trước rèm che, gió thổi rèm động, tiếng va chạm lao xao thanh thúy như băng. Vén rèm ngọc lên, không khí trong phòng ấm áp như xuân.

Trương Diệu Ca đang thả lỏng cơ thể, biếng nhác ngồi ở trước đàn, thấy bốn người bước vào thì yểu điệu nói:

- Thiếp thân hơi mệt, xin thứ lỗi vì không thể đứng dậy nghênh tiếp.

Trương Diệu Ca mặc váy thêu mỏng màu lục nhạt, dáng ngồi nhàn nhã, thân mình mảnh mai thon thả lộ hết ra. Mặt nàng chỉ trang điểm nhẹ như hoa chớm sắc xuân, nữ trang hình hoa mai buông thả trên trán làm cho vẻ lười nhác thờ ơ đó mang theo một khí chất diễm lệ kinh người.

Thánh công tử vội hỏi:

- Diệu Ca tiểu thư đã xem bệnh chưa? Tại hạ biết mấy vị lương y, nếu cô đồng ý, tại hạ sẽ lập tức mời họ đến xem bệnh cho cô nương.

Trương Diệu Ca dịu dàng lắc đầu, tay gẩy dây đàn hát vài câu:

- Tử huệ tư ngã, khiên thường thiệp trăn. Tử bất tư ngã, khởi vô tha nhân? (1)

(1) Chàng nhớ thương em, xắn áo vượt sông. Chàng không còn nhớ, bao kẻ ngóng trông?

Làn điệu đều đều, không có trầm bổng cao trào như lần đầu tiên nghe được.

Thánh công tử cũng chưa từng nghe qua khúc nhạc này, chỉ cảm thấy âm điệu êm dịu, quanh co uốn lượn, không khỏi vỗ tay khen hay.

Địch Thanh nghe thấy thì khẽ giật mình. Nếu như là mấy tháng trước, Địch Thanh tuyệt đối không hiểu hàm ý trong lời hát của Trương Diệu Ca, nhưng dạo này chàng đọc Kinh Thi không ít nên nghĩ mấy câu hát này có lẽ cũng nằm ở trong đó. Ý nghĩa của nó hình như là: ‘nếu chàng nhớ em thì phải không ngại cực khổ mà vén áo vượt sông tìm em, nếu chàng không cần em, chẳng lẽ không có người khác nhớ em sao?’

Bốn câu thơ này vốn là lời thổ lộ mạnh dạn của thiếu nữ với người mình yêu, giờ Trương Diệu Ca bỗng hát ra làm cho Địch Thanh nghe chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Nơi này làm gì có đối tượng cho Trương Diệu Ca thổ lộ chứ?

Trương Diệu Ca nghe Thánh công tử trầm trồ khen ngợi thì mỉm cười nói:

- Hóa ra Thánh công tử còn là người tao nhã. Vậy thiếp thân sẽ đàn thêm một khúc để tặng công tử...

Nói xong, cổ tay nàng nhẹ nhàng gảy lên dây đàn. Đàn này là vật chết, nhạc khúc lại là vật sống, lên xuống không ngừng, vang vọng trong gian lầu ấm áp, tràn đầy linh cảm. Điệu hát vừa dừng, Trương Diệu Ca lại nhỏ giọng ngâm:

- Yêu yêu thảo trùng, địch địch phụ chung. . .

Địch Thanh đang ngắm nghía miếng ngọc vừa mới mua cho đỡ nhàm chán, chợt nghe hai câu hát này thì giật cả mình, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn. Sóng mắt long lanh mờ ảo của Trương Diệu Ca đang lay động trên mặt Địch Thanh, đôi tay vẫn gảy đàn không ngừng, nhưng mà ngâm xong hai câu đó nàng lại không hát tiếp nữa.

Thánh công tử không biết xuất xứ hai câu này, đang nhíu mày suy nghĩ thì thấy Địch Thanh có vẻ đăm chiêu, hỏi nhỏ:

- Địch huynh, ngươi nói xem hai câu 'Yêu yêu thảo trùng, địch địch phụ chung' này nghĩa là gì?

Địch Thanh thản nhiên cười:

- Ta không biết.

Thánh công tử nhìn ra có vấn đề, khích tướng:

- Ta cũng nghĩ là ngươi không biết, vốn định hỏi thử xem ngươi biết không, nếu ngươi biết thì lúc xin quan cho ngươi còn có thể xin thêm cái quan hàm Vũ Kỵ Úy.

Dứt lời, gã giả bộ liên tục lắc đầu ra vẻ tiếc rẻ lắm.

Hai mắt Địch Thanh sáng ngời, hỏi:

- Ngươi nói thật chứ?

Thánh công tử lập tức đáp:

- Đương nhiên.

Địch Thanh mừng rỡ, thầm nghĩ đọc sách hay thật, lần này lại lượm được chỗ tốt. Thì ra Vũ Kỵ Úy là huân quan(2),huân quan là thiếp chức (kiêm chức) (3),tuy có danh không quyền nhưng được nhận bổng lộc. Vừa rồi Địch Thanh sợ phiền toái nên không muốn nói, lần này tự dưng lại có được cơ hội thăng tiến, đương nhiên không thể bỏ qua, trả lời:

- Đây vốn là hai câu của bài « Thảo Trùng » trong « Kinh Thi », hai câu cuối là 'Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung'. Ha ha, Đừng có quên chuyện mà ngươi đã đáp ứng ta đó nhé.

(3) Thiếp chức: chức vị kèm theo một chức vị có sẵn khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.