Địch Thanh không thể không giải thích:
- Thật ra, ta không phải vì nữ nhân.
Nguyệt nhi bĩu môi:
- Không phải nữ nhân, chẳng lẽ vì nam nhân sao?
Địch Thanh khó lòng giải thích rõ ràng:
- Nguyệt nhi cô nương, mong cô hãy tin ta, ta đến đó không phải vì ca cơ đâu.
Nguyệt nhi nói:
- Ta tin ngươi làm gì? Chỉ có tiểu thư nhà ta mù quáng, không ngờ lại tin ngươi vô tội. Tiểu thư nói ngươi nhất định có nỗi khổ trong lòng, cảm thấy ngươi không phải là người xấu. Ngươi ở trong lao ngục hơn nửa năm thì nàng cũng lo lắng cho ngươi hơn nửa năm. Quê của chúng ta có một tập tục là khi thả diều vẽ Hồng Chủy Ngọc lên thì có thể cầu phúc cho người khác, nghĩ gì được nấy. Ngươi ở trong lao ngục hơn nửa năm, tiểu thư nhà ta thả diều hơn nửa năm để cầu may cho ngươi.
Địch Thanh ngẩn người, giọng nói run rẩy trong gió:
- Cô nói thật chứ?
Rồi chợt nhớ lại lúc gặp nàng, nàng có nói cái gì mà: "Thì ra...", rõ ràng là định nói ...“Thì ra tập tục là thật”.
Nguyệt nhi cười lạnh:
- Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa. Dù lời ta nói là thật đi chăng nữa, nhưng đó là do tiểu thư nhà ta có lòng tốt, không phải có tình ý gì với ngươi hết.
Địch Thanh chỉ có thể nói:
- Cô nương nói rất đúng. Nhưng ta... cũng lấy diều giúp tiểu thư nhà cô...mà.
- Lấy diều là giỏi lắm sao?
Nguyệt nhi hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902546/quyen-1-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.