Địch Thanh nghe xong trong lòng có chút hỗn loạn, thoáng nghĩ, "Ta và Đa Văn Thiên Vương không phải là địch, nhưng nếu người này không chết thì đại loạn sẽ không thể dừng lại được. Nếu hắn muốn quay đầu làm người tốt..." Nghĩ tới đây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cay đắng, "Nếu hắn muốn quay đầu làm người tốt, ta có thể tha hắn không? Sợ rằng không thể. Vậy chẳng phải gần nghìn thường dân sẽ chết oan uổng ở thung lũng Phi Long sao?
Tục nhân yên lặng một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Đa tạ đại sư chỉ điểm, ta đã biết nên làm thế nào. Đại sư vất vả rồi, ta có ý muốn trùng tu chùa chiền, làm một chút công đức, không biết ý đại sư thế nào?
Trụ trì nói:
- Trùng tu hay không trùng tu, có công đức hay không công đức, trong lòng có phật, đã là công đức.
Tục nhân hiểu ý, hai tay hợp thành chữ thập thi lễ, chậm rãi bỏ đi, trụ trì cũng theo sau, Thiên Vương điện thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.
Địch Thanh nghe cao tăng giảng kinh Phật, lúc thì cảm thấy có lý, lúc thì lại cảm thấy không buông bỏ được, lại có chút tò mò về địa vị của tục nhân kia. Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một tia sáng xuyên thấu qua tấm màn vải, tối rồi lại sáng. Địch Thanh khẽ rùng mình, tiến đến phía sau màn che bằng vải bố nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người đứng yên trước tượng phật Di Lặc, bên hông có thắt một cái đai lưng màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902505/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.