Địch Thanh bị vẻ mặt không hài hoà của người kia thu hút, không khỏi nhìn trộm vài lần. Không ngờ khi người kia vừa tới trước cửa điện thì một cơn gió thổi qua, làm trường sam của người đó bay lên, Địch Thanh nhìn thấy đai lưng màu xanh biếc của người đó lộ ra, bỗng nhiên cảm giác ngực mình như bị đánh một quyền cực mạnh.
Đai lưng màu xanh biếc khuấy động đến ký ức chôn sâu của Địch Thanh.
Màu sắc của đai lưng kia chẳng phải chính là màu trang phục của Đa Văn Thiên Vương sao?
Khóe miệng kia hơi mỉm cười chẳng phải giống với nụ cười của Đa Văn Thiên Vương ở giữa điện, trong cái từ bi còn mang theo sự lạnh lẽo vô biên sao?
Địch Thanh nhanh chóng quay đầu lại liếc mắt nhìn tượng phật, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, xoay người lại lần nữa thì đã phát hiện người kia biến mất không còn hình bóng. Địch Thanh cất bước muốn đuổi theo, đột nhiên cảm thấy trong đầu đau nhức, lảo đảo muốn ngã, nhưng lại không thể nào di chuyển được, nhưng tư duy lại rõ ràng mà trước giờ chưa từng có. Sau lưng người đó chẳng phải đeo theo một cái túi hình dạng dài sao? Ở bên trong đó có thể là cây dù hay không? Người đi đường lưng đeo một cây dù cũng không có gì lạ, nhưng cây dù của người này đeo chính là vũ khí đã làm cho Địch Thanh đau khổ nhiều năm!
Người đó chính là Đa Văn Thiên Vương!
Bằng trực giác, Địch Thanh khẳng định người hắn thấy chính là Đa Văn Thiên Vương. Nhưng sao Đa Văn Thiên Vương lại xuất hiện ở Đại Tướng Quốc Tự?
Địch Thanh nghĩ tới đây, trong lòng rất đau thương, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt. Sự đau nhức ở lòng bàn tay xua tan cái đau ở trong đầu Địch Thanh, lòng báo thù trỗi dậy, hắn lao ra khỏi Thiên Vương điện, khàn giọng nói:
- Đừng hòng thoát!
Lúc này hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình không phải là đối thủ của Đa Văn Thiên Vương.
Nhưng Địch Thanh vừa mới lao ra khỏi Thiên Vương điện, trái phải hai người đi qua. Một người đang muốn tiến vào trong điện thì vừa vặn bị Địch Thanh va vào, không khỏi "Ai u" một tiếng, ngồi bệt ở trên mặt đất.
Thanh âm yếu ớt này như dòng nước xuân ấm áp, thì ra người bị Địch Thanh đụng vào chính là một cô gái.
Địch Thanh không quay đầu lại xin lỗi, khi chạy vội đi thì nghiêng liếc mắt nhìn nàng kia một cái, chỉ thấy được nàng có một đôi mắt trong veo sáng rực.
Nha hoàn bên cạnh nàng nói:
- Tiểu thư, người này thật vô lễ.
Địch Thanh nghe được lời trách móc, trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng hắn đang nóng lòng truy tìm Đa Văn Thiên Vương nên không quay lại. Chạy vội một hồi ra khỏi Tướng Quốc Tự, người đi đường rất nhiều, lưng đeo cây dù cũng nhiều nhưng không có ai thắt đai lưng màu xanh biếc cả.
Địch Thanh dừng bước, mờ mịt nhìn xung quanh, lại đuổi theo về một hướng khác. Hắn giống như con ruồi không đầu, chạy loạn xạ khắp nơi, tìm kiếm bốn phía xung quanh, không hề để ý đến ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc của mọi người xung quanh nhìn hắn. Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông khánh xa xa truyền đến, Địch Thanh lúc này mới dừng lại, đấm một đấm vào cây hòe ở bên cạnh, phát hiện mình mồ hôi nhễ nhại, quá mệt mỏi.
Tìm không được rồi, tìm không được rồi!
Trong lòng Địch Thanh vang lên tiếng gào thét điên cuồng, trong mắt lửa giận hừng hực, không ngừng nghĩ: Vì sao Đa Văn Thiên Vương lại tới nơi này? Hắn tới nơi này một lần, có khi còn trở lại? Nhưng cũng có thể hắn chỉ tình cờ đi qua đây, cả đời này không bao giờ ...đến nữa...
Tâm tư của Địch Thanh như nước thủy triều, trong lúc nóng nảy, chợt nghe thấy giọng nói một thiếu nữ:
- Tiểu thư, chính là người này đã làm tiểu thư ngã, ánh mắt hắn rất dữ.
Địch Thanh nghe xong ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, hai người cô gái đang nhìn mình. Cô gái bên trái quần áo màu xanh nhạt, trang phục của một nha hoàn, đang dìu đỡ tiểu thư ở bên phải. Tiểu thư này khuôn mặt như tranh, y phục màu trắng tuyết, màu da còn trắng hơn so với y phục vài phần, thấy Địch Thanh nhìn qua, sóng mắt trong vắt như nước dời đi, nhỏ giọng nói với nha hoàn:
- Đừng có gây sự.
Tâm tư Địch Thanh rối loạn, muốn xin lỗi nhưng lại không nghĩ ra được lời nào để nói, bị ánh mắt trong veo của nàng kia quét qua, càng không được tự nhiên. Dưới tình thế cấp bách này, hắn liền xoay người bỏ đi, nhưng vẫn còn có thể nghe được tiếng lầm bầm của nha hoàn:
- Tiểu thư, lần này vốn định đi xem hoa mẫu đơn, nhưng chân của người bị trẹo rồi, còn có thể đi được không?
Tiểu thư này đáp:
- Thật khó khắn lắm mới đi ra ngoài được một lần, ài ... dù sao vẫn muốn đi xem.
Trong giọng nói mềm yếu của nàng còn mang một chút thất vọng.
Nha hoàn nói:
- Cũng được, nhưng chỉ sợ ở đây không có hoa gì đẹp, không bằng Diêu Hoàng ở nhà mình...
Tiểu thư kia than nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Giọng nói xa dần, Địch Thanh có chút bất an, muốn quay trở lại nhưng không có dũng khí. Hắn vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, trước đây cho dù đơn độc đối đầu với đám tai sai của Triệu công tử, khi dũng cảm đâm Tăng Trưởng Thiên Vương võ công cao tuyệt cũng không nhút nhát như vậy, chẳng biết vì sao lúc này hắn lại sợ nhìn thấy đôi mắt đen như hạt châu, ánh mắt sáng trong đẹp đẽ của nàng kia.
Đi không được bao lâu, phía trước có mùi thơm bay đến. Địch Thanh nhìn đến, thấy nơi đó có một lán hoa, hoa mẫu đơn đang nở rộ, bèn tới gần xem thử.
Người bán hoa chính là một ông lão, nếp nhăn trên mặt giống như bùn đất bên trong chậu hoa, tràn đầy tang thương, thấy Địch Thanh đi tới, hỏi:
- Khách quan, muốn mua hoa sao?
- Chỉ xem thôi.
Địch Thanh nói cho lấy lệ. Thật ra hắn chẳng hề thích hoa. Nhiều văn thần trong triều rất thích trâm hoa, mỗi lúc gặp dịp tiết khánh long trong, cả triều đầy trâm hoa, nhưng Địch Thanh dù sao vẫn cho rằng một người nam nhân nhuốm máu đào, ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.
Ông lão thấy không có khách nào tiếp, thì nhiệt tình giới thiệu với Địch Thanh:
- Khách quan, ở đây có Tử Kim Bàn, Điệp Lâu Thúy, Bạch Ngọc Băng và Mãn Đường Hồng, đều rất đẹp, nếu mua một chậu về nhà bày trí, nhìn sẽ rất đẹp đó.
Lán bán hoa này đều đặt cho những loài hoa một cái tên lịch sự tao nhã, tìm cách thu hút ánh mắt của khách hàng.
Địch Thanh nhìn thấy Hoa mẫu đơn có tên gọi là Tử Kim Bàn màu nâu son viền vàng rất hiếm thấy; Mẫu đơn Điệp Lâu Thúy màu xanh biếc, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, cũng rất đẹp; Bạch Ngọc Băng kia tên cũng như nghĩa chính là màu trắng; Mãn Đường Hồng thì toàn thân màu đỏ. Mẫu đơn nở rộ, quả thực là đặc sắc diễm lệ. Ánh mắt Địch Thanh đảo qua, đột nhiên hỏi:
- Có hoa gì tên là ... Diêu Hoàng không?
Ông lão ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Giống Diêu Hoàng thì cực kỳ quý báu, đường kính hoa này nửa thước, lão cũng chỉ thây qua một lần mà thôi, nhưng ở đây lại không có bán.
Địch Thanh hỏi:
- Ở đâu có bán vậy?
Ông lão lắc đầu nói:
- Lão không biết, nhưng mà loại hoa này ... chỉ có nhà quyền thế phú quý mới có khả năng mua được thôi.
Ông lão thấy Địch Thanh ăn mặc giản dị, nhịn không được mà nhắc nhở.
Địch Thanh nghe lão bán hoa nói như vậy, thầm nghĩ: “Trong nhà tiểu thư kia có Diêu Hoàng, chắc là người phú quý rồi.”
Hắn mới vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, bị dung mạo của tiểu thư kia làm cho khiếp sợ, dĩ nhiên không dám nhìn lâu, chỉ ngờ ngợ cảm thấy tiểu thư kia cực kỳ xinh đẹp, nhưng y phục như thế nào thì không nhớ, cũng không để ý.
Đang trong suy tính thì hắn trông thấy có chậu mẫu đơn nở hoa màu vàng óng ánh ở trong khóm hoa thơm cỏ lạ đua sắc có vẻ điềm tĩnh an bình. Địch Thanh chậm rãi đến gần, dừng chân trước hoa một lát. Ông lão giới thiệu nói:
- Khách quan, hoa này đây là ...
Chưa kịp nói xong, bên ngoài lán đột nhiên có người hô lớn:
- Cao lão đầu, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Ông lão quay đầu lại nhìn lên, thấy ba du côn đứng ở trước lán, phía bên trái là một người có dáng người ục ịch, ở giữa là một người đội mũ lệch, phía bên phải là một người phanh ngực, ở trên mặt xăm một con mãnh hổ dữ tợn, cử chỉ của ba người này vô cùng hung hăng ngang ngược, chỉ thiếu xăm hai chữ "côn đồ" trên mặt nữa thôi.
Lão Cao thấy thế hoảng sợ bước lên phía trước nói:
- Các vị, chuẩn bị cái gì vậy?
Người đội mũ lệch nói:
- Ngươi giả bộ hồ đồ phải không? Phí bảo vệ lán nên giao nộp rồi phải không nhỉ?
Lão Cao vội la lên:
- Mấy ngày trước không phải đã nộp rồi sao?
Người đội mũ lệch cười lạnh nói:
- Ngươi vài ngày trước đã ăn cơm rồi, chẳng lẽ ngày hôm nay không cần phải ăn nữa?
Người xăm mặt kia gật đầu phụ họa nói:
- Lão đại nói có lý.
Lão Cao vội la lên:
- Lão bán hoa chỉ đủ nuôi thân mình, nào có dư thừa tiền đâu? Các vị ... à, tháng sau mới nộp tiền cho các ngươi có được không?
Người đội mũ lệch cười lạnh nói:
- Vậy tháng sau ngươi mới ăn có được không hả?
Người xăm mặt kia khen:
- Lão đại nói có lý.
Địch Thanh nghe đến đó, đã biết là có chuyện đã xảy ra, chậm rãi đi tới, lạnh lùng thốt:
- Các ngươi có biết nhục không?
Người đội mũ lệch nghe vậy cả giận nói:
- Ngươi là ai?
Địch Thanh thản nhiên nói:
- Cho dù các ngươi không biết nhục, lẽ nào cũng không biết chữ?
Người đội mũ lệch kia ngẩn ra, hét lớn:
- Đại gia biết hay không biết chữ, quan hệ gì với ngươi?
Người ục ịch đảo mắt, thấy chữ xăm trên mặt Địch Thanh thì biến sắc, nói khẽ với người đội mũ lệch:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]