Quách Quỳ bưng thức ăn nóng đến, lên tiếng:
- Đại ca! Huynh ăn chút gì đi?
Quách Tuân nhìn thấy cơm nước cũng chẳng có lòng dạ nào mà nuốt.
- Tiểu Quỳ! Đệ giúp huynh đi xem xem Địch Thanh ra sao rồi.
Gã không có can đảm vào phòng hỏi thăm sức khoẻ Địch Thanh.
Quách Quỳ liền bưng thức ăn đi vào phòng, vốn định khuyên bảo Địch Vân vài câu nhưng thấy được đôi mắt Địch Vân đầy tuyệt vọng thì tất cả những lời muốn nói đều nuốt vào trong.
Địch Vân vẫn chưa phát hiện Quách Quỳ đến đây, toàn bộ tâm tư và tinh thần của hắn đều tập trung vào đệ đệ của mình.
Đã nhiều ngày rồi, Địch Thanh chưa tỉnh lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, dường như đang hấp hối.
Địch Vân nắm chặt bàn tay đệ đệ, như đang nắm chút hy vọng sống mong manh. Hắn đã nói liên tục hai ngày hai đêm không nghỉ. Hai tròng mắt hằn đầy tơ máu, đôi môi của hắn sớm đã nứt nẻ bật máu, cổ họng cũng khô khốc, hơi động một tý thôi là đau đớn giống như bị đao cắt. Nhưng con đau đó có đáng gì so với nỗi đau từ con tim nằm trong lồng ngực hắn.
- Đệ đệ! Đừng ngủ nữa, đại ca sẽ rất tức giận đấy...
Nói xong câu này, Địch Vân kìm được để cho nước mắt tuôn như mưa, nức nở nói:
- Đệ đệ! Đệ còn nhớ không? Mỗi lần đệ phạm lỗi đều không dám nói cho đại ca biết. Đệ không sợ huynh đánh vào đít mà chỉ sợ huynh thất vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902499/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.