Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau
Liền nhìn đến lưng người đàn ông đàn ông đứng ở ban công cửa phòng, mặt lạnh như bang nhìn cô. Hứa Tiễu Tiễu:...! Thời gian như dừng lại ba giây, Hứa Tiễu Tiễu nhảy dựng lên, "Anh, anh, anh cả." Anh không phải đi làm sao? Làm sao có thể ở trong phòng! Mà còn, yên lặng như thế trốn ở trên sân thượng? Lời cô vừa nói... Hận không thể tát chết chính mình, hoặc là lấy kim khâu kín miệng mình! Anh hẳn là không nghe? Nhưng trong phòng yên tĩnh như vậy, làm sao có thể không nghe được! Cũng trách không được, nam nhân sắc mặt như vậy hắc. Hứa Tiễu Tiễu ho khan một tiếng: "Anh cả, cái kia tôi không phải nói anh..." Vừa giải thích vừa vươn tay ra, sau đó…. Mới phát hiện quần tứ giác của đàn ông trong tay mình còn không có vứt xuống! Hai ánh mắt đồng loạt rơi vào trên cái quần kia. Nửa ngày, người đàn ông mới âm trầm nói chuyện: "Cô vẫn định cầm trong bao lâu?" Hứa Tiễu Tiễu thật sự là xấu hổ cực kỳ. Cô nuốt miệng nước miếng, sau đó liền lập tức buông tay cầm quần quăng phất đến trên đất. Cô vỗ vỗ tay mình, chớp mắt, mở miệng lấy lòng nói: "Anh cả, tôi tới giúp anh dọn dẹp phòng một lần, đó anh xem dọn dẹp cũng không tệ lắm phải không?" Tầm mắt Hứa Mộc Thâm rơi trên giường vốn dĩ sạch sẽ lại bị cô tìm kiếm lung tung lộn xộn. Hứa Tiễu Tiễu:... Anh trực tiếp hỏi: "Cuối cùng cô đang tìm cái gì?" Tròng mắt Hứa Tiễu Tiễu xoay xoay, đang định mở miệng nói dối. Ngữ khí Hứa Mộc Thâm trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Tốt nhất cô suy nghĩ kỹ rồi trả lời." Nguy hiểm khiến cho người ta cảm giác tim đập rất nhanh. Khiến Hứa Tiễu Tiễu theo bản năng ngậm miệng lại. Nói thật? Cô cắn môi. Người đàn ông này giống như đã phát hiện cô định nói dối, khiến cô có cảm giác mỗi câu cô nói dối, anh đều biết hết. Xoắn xuýt một hồi, tới cùng vẫn mở miệng: "Cái kia... Cái gối ôm hôm qua rơi trên xe của anh đâu?" Trong mắt anh hơi híp, nhìn cô chằm chằm không nói chuyện. Hứa Tiễu Tiễu nóng nảy, "Là đứa bé kia!" Dứt lời, một cỗ lãnh ý nháy mắt từ trên thân người đàn ông tỏa ra. Anh gằn từng tiếng nói: "Đốt rồi!" Hứa Tiễu Tiễu càng nóng nảy. Cô cơ hồ nhảy dựng lên, thanh âm lập tức cất cao: "Anh nói cái gì? Đốt rồi?" Hứa Mộc Thâm liếc cô một cái, không nói chuyện. Dáng vẻ kia khiến cho Hứa Tiễu Tiễu cảm thấy sắp tức muốn chết rồi. Muốn chất vấn mà lại phát hiện chính mình không có lập trường để chất vấn. Gối ôm là cô trêu đùa anh, anh đốt đi có gì sai? Nhưng thân phận của cô chứng mình như thế nào bây giờ? Hứa Tiễu Tiễu cảm giác chính mình đều nhanh muốn kìm nén ra nội thương đến đây. Cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy quần lót cô vứt xuống đất. Cô hít một hơi thật sâu, giẫm hai chân lên cái quần kia, xoay người rời đi! Hứa Mộc Thâm nhíu mày. Người phụ nữ này tự nhiên chạy tới, còn biến phòng anh thành như vậy, bây giờ liền bỏ đi như vậy? Anh tiến lên một bước, nghĩ muốn làm gì, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cúi đầu, nhìn thoáng qua. Anh xoay người, lại đi đến ban công, nghe điệnt hoại, bên kia truyền đến thanh âm của trợ lý "Tiên sinh, Lý tiên sinh muốn mời anh cơm." - - Hứa Tiễu Tiễu thở phì phì đi tới. Đốt rồi! Lửa giận đè nặng, lúc này điện thoại di động vang lên. Cô cúi đầu nhìn đến hai chữ ông chủ Kim. Lập tức nghe, thanh âm dịu dàng: "Kim tiên sinh ~ xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Nói xong, đi về phía trước. Phía sau, Hứa Mộc Thâm từ trong phòng đi ra, nhìn chằm chằm sau lưng cô, nhíu mày.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau