Trên thân người đàn ông mang theo hơi thở của cây cỏ, còn kèm theo mùi rượu nhàn nhạt, pha lẫn cùng một chỗ, thế nhưng hít vào lại vô cùng dễ chịu.
Nhưng mà...Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là, cô sao lại bị ôm đi ra? Lúc Hứa Tiễu Tiễu phục hồi lại tinh thần, thì đã bị ôm ra bên ngoài cục cảnh sát.
Cô theo bản năng giãy dụa: "Anh muốn làm gì? Buông! Tôi nói, tôi không đi!" Nhưng mà chút giãy dụa của cô, đối với sức lực của Hứa Mộc Thâm, dường như nhỏ bé không đáng kể.
Hứa Mộc Thâm cố chấp ôm cô, cảm giác được cô gái ngọ ngoạy vài cái, sau đó cũng dừng lại, anh liền đi nhanh đến chỗ chiếc xe.
Đang đi tới, đột nhiên cảm giác được trong lòng ngực có một vùng ướt sũng ấm áp, anh vội vàng cúi đầu.
Nhờ ánh trăng, có thể thấy được khuôn mặt nhỏ nanh tái nhợt của cô, trong đôi mắt những giọt lệ rơi đầy trên mặt, nước mắt dàn dụa, khiến cô có nhìn có vẻ bất lực.
Hứa Mộc Thâm lập tức luống cuống, anh đứng lại, "Cô..." Câu nói kế tiếp, lại không biết nên nói cái gì.
anh ở trong giới kinh doanh, luôn đánh đâu tanhg đó, không có gì cản nổi, nếu nói một sẽ không có hai.
Nhưng giờ phút này, khi cô khóc, lại làm anh không biết làm sao.
Hứa Tiễu Tiễu không muốn khóc, bởi vì khóc không bao giờ có thể giải quyết được vấn đề, ngược lại còn có dáng vẻ rất yếu đuối vô dụng.
Nhưng mà vào giờ phút này, cô thật sự nhịn không được.
Cô nức nở, nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được.
Tất cả ủy khuất, cùng với tiếng khóc này, lập tức trút hết ra.
Cô giống như là một đứa nhỏ bị oan ức, "Oa" một tiếng, khóc lớn lên.
Gió đêm lất phất.
Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm cô.
Dường như đã không có âm thanh nào khác trên thế giới, không có người khác.
Chỉ có cô.
Thậm chí ngay cả khóc, cũng rất thoải mái, rất kiêu ngạo.
Hứa Mộc Thâm cảm thấy có điều gì đó ở tận đáy lòng, vào giờ phút này, có một thứ gì đó lặng lẽ thay đổi.
Nhưng mà cụ thể là cái gì, chính anh cũng không biết.
anh chỉ biết là, nếu có thể làm cho cô gái này cười, có thể để cô trở lại giống như trước kia, nếu vậy anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, cô hình như cũng đã khóc đến mệt mỏi.
Cô nức nở, dùng tay áo lau nước mắt.
Một hành động thô lỗ như vậy, nếu như là trước kia, anh chắc canh sẽ không muốn nhìn, nhưng bây giờ lại thấy có vài phần đau lòng.
anh vội vàng mở cửa xe, lấy khăn tay đưa cho cô.
Hứa Tiễu Tiễu không nhận lấy, nhưng mà thân thể có vài phần lảo đảo.
Hứa Mộc Thâm vội vàng đỡ cô, dùng giọng điệu thương lượng, ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi: " Chúng ta lên xe trước, được không?" Buổi tối không ăn cơm, khóc đến bây giờ, hơn nữa miệng vết thương cũng không tốt, hình như ra máu quá nhiều, đầu Hứa Tiễu Tiễu lúc này có chút choáng váng.
Nghe nói như thế, không có cự tuyệt, cũng không có đáp ứng, lại cảm giác được Hứa Mộc Thâm đỡ cô lên xe, cô cũng không có giãy dụa.
Đến khi ngồi ở ghế sau, cô liền lập tức lui người về phía sau, tuyên bố cùng anh bảo trì khoảng cách.
Hứa Mộc Thâm nhìn thấy, ánh mắt ngày một trầm.
Sau đó, anh thấy cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.
anh theo bản năng cầm máy lên nghe.
Sau đó mới ý thức được, bản thân đang cầm di động, hình như của Hứa Tiễu Tiễu làm rơi ở trong xe? Đang tự hỏi, chợt nghe trong điện thoại truyền truyền đến giọng nói của Lương Mộng Nhàn: "Hứa Tiễu Tiễu, viện trưởng đã muốn ngủ! Cô vẫn nên tìm người khác nộp tiền bảo lãnh cho mình đi, nói cho cô biết....Viện trưởng từ nay về sau chính là mẹ của tôi, còn đối với cô, không có quan hệ gì nữa! Cô hãy tránh xa chúng tôi một chút, có nghe không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]