Lúc sắp ăn cơm thì Trần Mỹ Hoa mới đi từ trên phòng xuống.
Trong khi đàn ông đang bàn chuyện làm ăn, phụ nữ tránh mặt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Bà ta hoàn toàn không biết rằng, trong lúc mình chưa xuất hiện thì Chử Nguyệt đã làm chuyện mất mặt gì.
Chử Kiến Quốc thấy Trần Mỹ Hoa thật sự như thấy chúa cứu thế, ông ta đã phí rất nhiều tâm lực để ứng phó cục diện này rồi, hiện giờ chỉ muốn bắt lấy thời gian tiễn Ngụy Dĩ Thần rời khỏi đây thôi.
Trần Mỹ Hoa làm bộ như không thấy ánh mắt cầu cứu của Chử Kiến Quốc, niềm nở nói cười: "Ngụy tổng đường sá xa xôi tới đây, thứ lỗi chúng tôi không thể tiếp đón từ xa."
Ngụy Dĩ Thần cười: "Chúng tôi vừa nói phu nhân bà dạy con gái rất tốt đấy."
Trần Mỹ Hoa tự hào quay đầu nhìn Chử Nguyệt duyên dáng yêu kiều. Con gái sắp gả cho thiếu gia Hà thị, tất nhiên là phải giáo dục tốt rồi.
Ngụy Dĩ Thần nhìn bộ dạng hài lòng của bà ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ngoại trừ không lễ phép ra thì cái gì cũng tốt."
Chiêu lấy lùi làm tiến này khiến cho Trần Mỹ Hoa choáng váng đầu óc, nụ cười treo trên mặt suýt nữa không giữ được.
Vất vả đợi tới lúc ăn cơm, Ngụy Dĩ Thần dắt Chử Tinh ngồi vào ghế trên. Vốn hai chiếc ghế này là dành cho Ngụy Dĩ Thần và Chử Kiến Quốc, Chử Kiến Quốc thấy vậy chỉ có thể ngồi bên cạnh Ngụy Dĩ Thần.
Chử Nguyệt vừa bị mắng một trận hiện giờ ngoan ngoãn hơn hẳn, chỉ cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi/949833/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.