Chử Tinh dần dần lý giải được, tại sao thi nhân thời xưa sống tha hương lại luôn canh cánh nỗi nhớ quê rồi.
Hiện giờ, tuần nào với Chử Tinh cũng vô cùng dày vò, rất muốn mau chóng tới cuối tuần, sau đó về nhà gặp Ngụy tiên sinh.
Đợi thực sự đến thứ sáu, Chử Tinh vội vàng về ký túc xá, thu dọn đồ đạc xong lại phi như bay tới bến tàu điện ngầm.
Trăn trở mấy tiếng đồng hồ mới về đến nhà, nhưng Ngụy tiên sinh vẫn chưa trở về.
Mẹ Vương đang thong dong nấu cơm trong bếp, Chử Tinh chào hỏi bà một câu rồi đi tắm rửa, sau đó gửi một tin nhắn cho Ngụy tiên sinh, nói là cậu đã về nhà rồi.
Sắp tới giờ ăn cậu mới nhận được tin hồi âm của Ngụy tiên sinh:【Tối nay tôi ăn bên ngoài, không cần đợi tôi.】
Chử Tinh cầm di động tiếc nuối thở dài, mẹ Vương nhìn về phía cậu: "Sao vậy?"
Chử Tinh rầu rĩ không vui: "Ngụy tiên sinh nói tối nay sẽ ăn bên ngoài, không trở về."
Mẹ Vương cười nhìn Chử Tinh, lắc đầu nói: "Tân hôn đúng là tốt thật, dính nhau như sam."
Trong lòng Chử Tinh thầm nghĩ, không phải như vậy đâu, là cậu đơn phương dính lấy Ngụy tiên sinh mới đúng. Trái lại, Ngụy tiên sinh luôn cho cậu cảm giác rất thành thục rất điêu luyện.
Vừa nhìn đã biết là cao thủ tình trường, cậu không thể sánh bằng được.
Ăn cơm xong, mẹ Vương thu dọn bát đũa xong thì về nhà, Chử Tinh ngồi trên sofa một mình không biết nên làm gì. Cậu chuyển kênh tới tới lui lui vài lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi/949827/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.