Vẫn nói tiết Thanh minh thường có mưa phùn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Hiện giờ ngoài trời mưa trắng xóa, dù không lớn nhưng cũng đủ làm ướt quần áo dày.
Trước ngày nghỉ, Chử Tinh trở về biệt thự trong ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép của Hà Tưởng. Mẹ Vương cũng không biết tối nay Chử Tinh sẽ về nhà, lúc mở cửa ra rõ ràng có chút trở tay không kịp, nhưng vui sướng vẫn chiếm phần nhiều hơn.
Chử Tinh ngửi thấy trong phòng thơm nức mùi đồ ăn, lúc này mới có cảm giác đây là "nhà".
Nghĩ như vậy, cậu nói bóng nói gió hỏi: "Gần đây Ngụy tiên sinh có thường về nhà ăn cơm không ạ?"
Đôi mắt nhìn thấu hồng trần của mẹ Vương đã sớm nhận ra tâm tư nhỏ này của Chử Tinh, trả lời: "Gần đây cậu Ngụy rất bận, gần như không về nhà ăn cơm, hôm nay còn cố ý dặn tôi phải chuẩn bị đồ ăn cho tốt, tôi còn thắc mắc là sao hôm nay cậu ấy lại nghỉ, hiện giờ xem ra, chỉ sợ là cậu ấy đã sớm biết hôm nay cậu sẽ về."
Chử Tinh vốn chỉ muốn thăm dò xem tình hình của Ngụy tiên sinh thế nào, không ngờ mẹ Vương lại nói tỉ mỉ từng li từng tí như vậy, câu nào cũng khắc vào tận tim cậu. Chử Tinh chỉ có thể đỏ mặt, chạy trối chết trước gương mặt tràn đầy tươi cười của mẹ Vương.
Chưa tới năm giờ, cửa biệt thự lại được mở ra một lần nữa.
Ngụy Dĩ Thần nhìn ngoài cửa có thêm một đôi dép, ánh mắt bất giác nhuốm chút ý cười.
Đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi/949822/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.