Mấy chục giờ bay qua đi, Cừu Tiềm tất tả chạy về nhà của Bạch Lãng, lúc đó là 3h sáng.
Phi như bay vào phòng của Tiểu Hải, bao tức giận và lo lắng đè nén suốt dọc đường đi thôi thúc gã phải tận mắt trông thấy con trai mình, nhưng căn phòng trống không, gã khựng lại rồi lập tức đi về buồng ngủ chính.
Quả nhiên, trên chiếc giường lam đậm là một lớn một nhỏ mà gã vẫn kiếm tìm.
Nằm một bên, Bạch Lãng nhíu mày bởi con bạch tuộc Cừu Tiểu Hải đang vắt vẻo chân trên hông anh, hẳn là nặng lắm. Còn thằng bé thì áp mặt vào lưng anh, má bị đùn lên, nước dãi dính ra áo Bạch Lãng, nom đã biết nhóc tì đang mơ màng coi anh là chiếc gối ôm cỡ bự, chẳng qua chân quá ngắn nên vẫn phải rướn lắm mới miễn cưỡng vắt lên được. Nhưng dù thế, cả hai đều đang thở thật đều đặn như chìm trong giấc ngủ sâu yên bình.
Dưới ánh trăng tà, gã lẳng lặng nhìn khung cảnh ấy, bao bồn chồn âu lo bỗng dưng tan biến sạch. Kiểm tra, xác nhận hay tra hỏi, dường như mọi thứ chẳng còn quan trọng trước giấc ngủ bình yên của hai người.
Gã chẳng cầm được lòng vươn tay xoa đầu Tiểu Hải, sau đó là chạm vào Bạch Lãng.
Lần này là do sai lầm của gã. Gã nợ cả hai người.
Thua thiệt Tiểu Hải, còn Bạch Lãng…
Gã nhắm mắt, nơi nào đó trong trái tim được xoa dịu, rồi gã nằm vào bên họ.
Mai. Bắt đầu từ ngày mai.
Gã sẽ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-lap-lanh/1947858/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.