Khi câu chuyện kết thúc, Bạch Lãng đã khóc thấm ướt một mảng áo trước ngực Cừu Tiềm. Có phải vì tìm được chỗ giải tỏa áp lực không mà vừa nói, nước mắt vừa trào ra không nghe anh khống chế.
Khóc thỏa thuê rồi, Bạch Lãng mới có cảm giác mệt mỏi và nhẹ nhõm thực sự, đồng thời lý trí cũng trở về.
“Không tin cũng không sao,” – nằm trong vòng tay Cừu Tiềm, anh khẽ nói, “Chỉ muốn kể anh nghe, đáng nhẽ phải kể từ lâu rồi…”
Cừu Tiềm vẫn giữ Bạch Lãng trong vòng tay, lặng im không nói.
Trong bóng đêm chỉ còn nghe thấy tiếng khịt mũi gián đoạn, Bạch Lãng không nói gì thêm, chỉ thở ra nhè nhẹ, bình tĩnh hơn, mới cựa mình muốn tránh ra ngoài, nhưng cánh tay vòng lấy anh đột nhiên ghìm chặt, kéo lại anh vào lòng.
Lồng ngực ấm áp dán bên tai bỗng rung động.
“Anh tin.”
Bạch Lãng nằm im, nghe Cừu Tiềm nói tiếp.
“Nhưng mọi chuyện đã khác rồi… trừ chiếc dù anh che chở cho em trong kiếp trước, đời này anh vẫn sẽ làm.”
Bạch Lãng lại nghẹn ngào, nhắm mắt, vùi vào lồng ngực Cừu Tiềm.
“Ưm.”
“Vậy nên anh sẽ khỏe mạnh, em cũng thế, và Tiểu Hải cũng thế.” – vòng tay rắn chắc ghì chặt lấy Bạch Lãng, và như tuyên thệ một lời thề, gã nói, “Bởi vì lần này, chúng ta không để lỡ nhau.”
“… vâng,” – Bạch Lãng nghẹn ngào đáp lại. Anh không biết Cừu Tiềm cũng có thể tình cảm đến thế.
“Còn gã Khang Kiện kia, để anh xử lý, nên nín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-lap-lanh/1947797/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.