Chờ mãi cuối cùng rời cũng ngớt mưa lại, bây giờ bên ngòi cũng chỉ còn mưa nhỏ mà thôi
"Chị Quỳnh" Tôi huých nhẹ vai chị họ, thì thầm bên tai "Em đi ra ngoài có việc"
"Đi gì tầm này, trời tối thui à?" Vẻ mặt của chị trông có vẻ khá lo lắng, nhìn tôi như một đứa trẻ ngây ngốc không biết gì
Tôi giải thich: "Em đi lấy tài liệu ở quán in, mai còn mang đến trường"
"Sao không để sáng mai"
"Thôi, lấy bây giờ để còn xen trước luôn"
"Thế để chị kèm"
"Không cần đâu, một mình em đi là được rồi"
Tôi vừa dứt lời, chị Quỳnh liền cau có liến nhìn tôi, còn giơ màn hình khóa điện thoại lên cho tôi xem giờ nữa: "Nhưng giờ cũng đâu phải sớm gì đâu, chín giờ kém mười rồi"
"Không sao, quán ngay gần quán ấy mà"
Nói thế thôi chứ xa vaiz
"Thế đi cho cẩn thận vào" Trần Vũ Anh Quỳnh thả lỏng cơ mặt ra, không ngó ngàng gì tới tôi nữa, nhưng trong mắt tôi, sự lo lắng vẫn còn hơi ẩn hiện đâu đó trên gương mặt chị
Tôi biết chị Quỳnh cho tôi, kể cả ngày xưa hay là bây giờ, người mẹ ra, chỉ có chị là vẫn luôn lo cho tôi như vậy
"Em đi đây, chào anh chị" Trước khi đi không quên lich sự chào mọi người
"Đi cần thận nha em"
"Nhanh về còn đi chơi nữa nhơ!"
Tôi gật đầu
Vừa đi vừa nhìn giờ trên điện thoại, lúc đến chỗ cửa quán cà phê, ánh mắt vẫn không rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-la-anh/2801959/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.