Phía Đỗ Minh Nhật tìm mãi mới moi ra được cái mấy sấy tóc,cậu ta vừa cười vừa bảo:"Hì hì,tìm được rồi anh mau lại đây đi."
Ngu Tinh Hà vừa nhìn đã biết cậu nhóc ấy định làm gì miệng từ chối:"Không cần.Cậu dùng trước đi."
Đỗ Minh Nhật nghe thấy thế liền phụng phịu nói với cậu:"Xem anh kìa,tóc đã dài lại còn ước che kín hết cả mặt trông thật đáng sợ."
Đúng thật là tóc cậu dài.Nguyên nhân là do cậu không chịu đi cắt tóc,nguyên nhân khác là cậu không có thời gian để làm vậy.
Cứ thế tóc ngày càng dài,phần mái có thể chạm đến mũi Ngu Tinh Hà.
Nếu đem ra so sánh thì giống mấy phần với kiểu tóc mullet wolf-cut.
Dẫu có thế gương mặt Ngu Tinh Hà vẫn không quá u tối.Gen tốt,là mẹ đã sinh ra cậu có khuôn mặt rạng rỡ đôi chút.
Ngu Tinh Hà vỗn dĩ không cảm thấy tóc mình có vấn đề,khăng khăng rằng Đỗ Minh Nhật sấy tóc trước.
Không hiểu sao Đỗ Minh Nhật lại cứng đầu như vậy,vẫn là đòi cậu sấy trước.
Không còn cách nào khác.
Sấy tóc xong cả hai người bọn họ cùng ngồi lại,chính là muốn bàn thêm chuyện về Ngu Lâm.
Như đã nói trước,Ngu Lâm ở nhà không có biểu hiện gì bất thường.
Thêm nữa kể từ khi bị thương,dưới sự ngăn cảng của Trần Bình ông không thể ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước.
Chuyên tâm nằm dưỡng bệnh.
Thế nhưng Đỗ Minh Nhật lại chú ý đến một chi tiết.
Đỗ Minh Nhật:"Có phải ảnh từng nói lúc ở nhà,tâm trạng bố anh phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852128/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.