Ngu Tinh Hà rên lên đau đớn,câu chỉ muốn lao thật nhanh,vượt qua cánh cửa kia nhìn mẹ cậu một lần.
Từ đằng sau những dao động từ trái tim khiến cậu để tâm.
Tim đập rất nhanh,rõ ràng là lo cho cậu.
Chính bởi người đang ôm lấy cậu từ đằng sau cũng cảm thấy đau khổ thay phần nào.
Cả cơ thể hai đứa nhóc rung rẩy,tim đập bất giác.
Đỗ Minh Nhật giằng sức giữ lấy Ngu Tinh Hà,cậu không biết nữa khi nhận ra cả cơ thể đã phản ứng rồi.
Ngu Tinh Hà vẫn không ngừng kêu gào khóc lóc:" A...ha...Buông tôi ra...để tôi vào đó!"
Đỗ Minh Nhật lấy chút sức nói với cậu:"Anh!Làm ơn xin hãy chờ!Hiện tại anh vào đó rồi kêu gào cũng vô dụng.Chi bằng đợi mẹ anh dưỡng thương.Chẳng phải đã nói hai ta sẽ chờ sao?"
Chính bản thân Đỗ Minh Nhật cũng chẳng rõ tại sao mình vì cái con người này mà cư xử như vậy.
Cũng có lẽ trong lòng cậu nhóc cảm thấy không muốn Ngu Tinh Hà phải đau đớn đến mất trí.
Đỗ Minh Nhật tuy nhỏ con vậy mà sức lực không thể khinh nhờn.
Cả hai vật lộn hồi lâu,vị bác sĩ đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy luốn cuốn theo,không biết có nên lên phụ Đỗ Minh Nhật một tay cảng cái thằng nhóc kia không?
Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật cùng ngã xuống đất,đến khi không còn sức lực cả người nhũn ra mới chịu dừng lại.
Thế nhưng da đầu Ngu Tinh Hà lại căng lên,cậu cảm thấy cuộc đời mình có thể đau khổ thêm nữa.
Rồi lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852123/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.