"!Ấy đừng đi chứ!Nhìn vừa hài vừa ngốc cũng đâu phải lỗi của anh!"
"Ha ha ha!Khụ khụ...Ha ha ha."
" Trông thảm thương,bết bết,nhớp nhớp,thế không phải lỗi của anh đâu mà!Ha ha ha."
Im miệng dùm!
Đằng sau không ngừng vang lên tiếng cười quái ác của cậu nhóc kia,còn cậu cắm mặt đi thẳng không quay đầu lại.
Cho mèo ăn xong,cậu nhóc phủi bụi thỏa mãn rời đi.
Vừa về đã nhìn thấy bó hoa kì lạ ở trên bàn.
"Cậu về rồi à,phu nhân cũng đã xong việc.Mau đi chuẩn bị rồi dùng bữa ạ.",giọng của người giúp việc.
Cậu nhóc ừm một tiếng.
Nhưng toàn bộ sư chú ý của cậu nằm ở bó hoa kia.
Hoa hồng trong nhà thì nhìn cũng biết là của ai được nhận.
Cũng không phải chuyện mới lạ gì.
"Có điều nếu là tỏ tình thì sao lại màu vàng nhỉ,bình thường ai cũng tặng cho chị ta màu đỏ mà?",nói rồi cậu cầm bó hoa lên.
Nhìn thấy tên thì có chút sững,"Ha,cái anh vừa rồi..."
'Tên:Ngu Tinh Hà,thân gửi tặng...'
Bỗng có tiếng nói vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ.
"Minh Nhật,bỏ nó xuống!",là Nguyễn Thái Khánh An.
Cậu nhún vai tỏ vẻ làm gì mà ghê ghớm.
Cô đi nhanh tới chỗ cậu dành lại hoa,nâng niu trong lòng,đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng khó tả.
Thấy thế Đỗ Minh Nhật cũng tò mò hỏi,"Có gì đặc biệt lắm à?"
Nguyễn Thái Khánh An không quan tâm đến cậu,sự chú ý tập trung hoàn toàn vào bó hoa.
Trong mắt đây chỉ là những bông hoa rẻ tiền bên đường,chả có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852119/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.