Đỗ Minh Nhật nhìn cậu rồi cười,"Chào anh!"
Ngu Tinh Hà mới sáng dậy đã bị dọa cho bay nửa cái hồn đến hai lần,trong lòng mắng,"Mấy người nhà này ai cũng thích chơi ú òa thế à!"
Cậu liếc mắt xuống nhìn cậu nhóc,không biết tâm trạng gì cũng chào một câu,"Chào,có việc gì không về sớm thế?"
Đỗ Minh Nhật được hỏi thì ngây ra,gãi đầu ngượng ngùng đáp:"Cũng không có gì.Nhớ anh nên về sớm."
Ngu Tinh Hà:"..."
Đỗ Minh Nhật:"Hì hì."
Nói thêm:"Với lại tầm giờ này tôi đã ở nhà rồi,tan học sớm hai mươi phút."
Ngu Tinh Hà:"Lúc nào cũng vậy."
Đỗ Minh Nhật:"Đúng thế.Bởi vì về trễ hơn căn bản là bụng tôi sẽ cảm thấy rất đói,chịu không nổi."
Ngu Tinh Hà thuận miệng đáp thêm một câu:"Rất tốt,người trẻ đừng gắng sức quá.Chỉ sợ bản thân học giỏi,top 2 là vừa đủ rồi."
Cậu nhóc không ngờ rằng anh lại biết chuyện này,nhất thời biểu cảm trên gương mặt có chút mất kiểm soát.
Bất ngờ một cách lố lăng nhất.
Anh đã nói vậy thì tôi cũng đáp một câu cho lễ độ,"Thật là vậy!Nếu tôi về trước khi tiết 5 bắt đầu có khi còn được top 1.Anh cũng nên vậy top 180."
Ngu Tinh Hà:"?"
Ngu Tinh Hà sững sờ,phản ứng còn lố bịch hơn cả Đỗ Minh Nhật vừa rồi ,"Làm sao mà cậu biết được?"
Đỗ Minh Nhật:"Tâm sinh tướng,tôi nhìn con người anh rồi đoán ra thôi."
Ngu Tinh Hà bị chọc điên, ráng cười gượng:"Tôi là vì lí do cá nhân,hạng vậy là không tệ."
Đỗ Minh Nhật:"Anh vậy là ngoài 80 rồi",nói rồi cậu nhóc còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852113/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.