"Oa!",Ngu Tinh Hà vốn tâm lí yếu gặp mấy tình huống thế này chỉ có thể phản ứng theo bản năng,giật bắn mình lui về phía sau.
Đó là một người phụ nữ,không trẻ lắm trông còn khá rũ rượi với quần thâm ở mắt như có điều bên trong đôi mắt ấy lại rất sáng,"Hai người đến mua đồ thì cứ lấy rồi để tiền vào cái rổ này đi."
"Ưm,có chuyện gì sao?",người phụ nữ cảm thấy ngượng ngùng bởi ánh nhìn của Đỗ Minh Nhật.
Kể từ khi nhìn thấy cô cậu nhóc cứ nhìn chằm chằm chẳng hề chợp mắt.
"Không phải ta đến để mua nước à?",Ngu Tinh Hà hỏi cậu nhóc nhưng cũng không tùy tiện lấy đồ theo lời của người phụ nữ,vì đến cuối cùng người trả tiền vẫn là Đỗ Minh Nhật,bản thân mình lấy đại một chai thì thật không phải phép.
Có điều,nhìn gì mà lâu quá vậy?
Đỗ Minh Nhật:"Cô tên gì thế?"
"Ừ thì,tôi tên là Tiêu Hề.Có chuyện gì sao?",người phụ nữ ái ngại nhìn cậu.
Ngu Tinh Hà nhìn cậu nhóc,trông cậu ta đăm chiêu nhìn Tiêu Hề,người phụ nữ trước mặt có thể coi là ưa nhìn,tuy đã có một và nếp nhăn nhưng chúng khá mờ,điều đó càng khiến cho Tiêu Hề gần hơn với hình tượng người mẹ tần tảo hiền dịu.
Một cảm xúc không tên dâng lên trong lòng Ngu Tinh Hà,"Ta đi được chưa?Có việc phải làm mà."
Đỗ Minh Nhật "ừ" một tiếng,tùy tiện cầm chai nước,trả tiền rồi đi.
"Thế giờ ta làm gì?",Đỗ Minh Nhật hỏi cậu.
Ngu Tinh Hà:"Hả làm gì?"
Cậu nhóc thấy cậu lúng túng liền để lộ một nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852078/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.