Ngu Tinh Hà ngạc nhiên, "Thứ này là..."
Trong tay cậu nhóc là một túi zip có chứa những cánh hoa hồng nhỏ, cậu nhóc ho khan,trịnh trọng nói: "Đây là một mẫu vật vô cùng quan trọng, vào ngày chúng ta đến trường của anh, anh nhất định phải đem theo."
Ngu Tinh Hà đờ ra không hiểu Đỗ Minh Nhật đang nói cái gì, chưa kịp tiếp thu đã bị cậu nhóc cầm tay nhét túi zip vào trong.
Nếu đây là mẫu vật vậy chẳng trong đó sẽ chứa mấy chất hóa học hoặc là thứ virus đáng sợ kia hay sao, Ngu Tinh Hà lặng lẽ đổ một tầng mồ hôi.
Cậu muốn từ chối, "Không, thứ này..."
Lời chưa kịp nói ra đã bị Đỗ Minh Nhật nhét ngược lại vào trong họng, cậu nhóc lấy tay chỉ vào người cậu, "Đây chỉ là một công việc vô cùng đơn giản. Giữ túi zip từ khi hai ta bước vào cổng trường cho đến lúc trở ra."
Lời lẽ đó khiến cho cậu trở nên bối rối, "Chờ đã, thật sự là anh..."
Đỗ Minh Nhật: "Anh! Đúng! Anh đã làm được điều gì có ích từ đầu đến giờ chưa?"
Ngu Tinh Hà bị hỏi đến bất lực, nuốc "ực" một ngụm nước bọt vào trong họng, "Chưa..."
Cậu thực sự là chưa làm được việc gì có ích cho đời.
"Vì thế nên bây giờ xin hãy làm điều gì đó có ích đi. Việc của anh chỉ có thế thôi."
Bản thân Đỗ Minh Nhật cũng không ngờ một ngày mình lại dùng cái cách nói chuyện tính toán như vậy.
Ngu Tinh Hà cũng không ngờ mình sẽ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852065/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.